Anh đưa tay đặt lên môi cô chặn lời nói của cô lại. Cô hỏi anh nhiều như vậy, thật sự anh không biết bắt đầu trả lời từ đâu.
" Anh không sao? Đừng nói với anh là em đã chờ anh cả đêm không ngủ đấy nhé. Sao em ngốc vậy, không biết tự yêu thương bản thân mình gì cả."
" Anh không sao thì tốt rồi. Nửa đêm không gọi được cho anh, em lo lắm anh biết không?"
Anh không nói gì vòng tay bế cô lên đặt cô nằm trên giường, sau đó cũng cởi luôn áo vest của mình ném xuống sàn và ôm lấy cô thủ thỉ.
" Em ngủ chút đi. Cả đêm không ngủ chắc giờ em mệt lắm. Anh cũng muốn ngủ một chút, anh cũng mệt nữa."
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Có rất nhiều chuyện cô muốn hỏi anh, xem anh đã đi đâu, làm gì. Nhưng nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh cô lại càng thâý thương anh hơn là việc muốn hỏi..Quan trọng là anh không sao là tốt rồi. Còn muốn biết chuyện gì hỏi sau cũng không sao.
Cái bụng đói cồn cào kéo cô ra khỏi giấc ngủ sâu. Cô tỉnh dậy thì nhận ra thì ra bản thân đã ngủ qua cả bữa trưa luôn rồi. Bên cạnh cô, Lâm Ngạo Thiên vẫn còn ngủ chẳng biết trời trăng gì, có lẽ do dư âm của thuốc cũng như việc quá mệt mỏi nên anh mới ngủ say như vậy.
Cô nhẹ nhàng rón rén gỡ cánh tay đang đặt trên bụng mình của anh ra để tránh làm anh tỉnh giấc. Hơn nữa cô còn muốn xoa dịu cái bụng đang kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh-tinh-yeu-anh-va-em/3067424/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.