Edit: Tĩnh Nguyệt
_________________________^o^___________________________________
Trong lúc Tần lão gia xướng khúc thì A Kiệt rốt cục cũng mời được người kia tới.
Vẫn là thân ảnh cao lớn kia, vẫn là diện cụ ngân sắc ấy.
“Ngô huynh?! Ngươi, ngươi đã đến rồi, hóa ra không phải......”
Diện cụ ngân sắc không nói lời nào, chỉ đem vật đang cầm trong tay giao cho Nam Cung hiền đệ, tiếp theo đó xoay người rời đi.
“Đây là?” A Kiệt lật bìa của thư sách lên, nguyên lai là một bộ nội công tâm pháp mà trước kia Ngô Ngải đã hứa sẽ viết cho y
“Đã đến rồi sao?”
A Kiệt đưa thư sách cho người phía sau, “Không phải hắn.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Trên mặt Quần Ngạo khó nén nỗi thất vọng.
“Không phải ai?”
Bỗng dưng, thanh âm của người thứ ba vọng xuống từ đỉnh đầu của hai người, hắn phiêu phiêu hạ mình xuống đất, nhìn lại thì quả đúng là người mang ngân sắc diện cụ vừa mới rời đi lúc nãy.
A Kiệt vội lấy thư sách từ trong tay Quần Ngạo trả lại cho hắn, “Ta đã nhận không ít thứ từ Ngô huynh, ngẫm lại, làm người không nên quá mức tham lam.”
Ngô Ngải tiếp lấy, hai mắt trầm xuống, thư sách nhất thời hóa thành phấn, theo gió bay đi, “Các ngươi cảm thấy mình mắc nợ ta sao?”
Quần Ngạo gật đầu nói, “Đúng vậy, hơn nữa nợ không ít, nếu Ngô huynh là người tham tài thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, đằng này....”
“Tiền tài ta thật không thiếu, nếu là hai vị có thể đồng ý với ta một việc, một thân võ công này của ta sẽ truyền thụ lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-thuy-phien-ngoai-tam-the-tu-thiep/1320054/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.