Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
Quảng Cáo: Sắc lang thì muôn đời vẫn là sắc lang, dẫu có mất đi trí nhớ chăng nữa, thì bản tính háo sắc nó đã ăn sâu vào máu, muốn bỏ cũng không bỏ được. Tần Chính, có thực là ngươi đã quên hết mọi chuyện rồi hay sao? Tiểu Kiệt, một chữ tình ai có thể lý giải được hết?
__________________________________
‘ Vong tâm đan, thôn phệ (thôn tính, chiếm đoạt) cái tình của một người đối với người mà họ yêu nhất, nếu người nào mà không chí tình chí nghĩa, cái mà nó thôn phệ đó chính là tánh mạng của người nọ. ’ Lời nói của Tiểu Lâm ngày đó, từng lời từng chữ không ngừng vang vọng ở trong đầu của A Kiệt.
Cất giấu kỹ viên Vong Tâm Đan kia của y, bước nhanh ra khỏi trạch tử, y liền khoái mã đến thẳng phân đà của Đào Hoa Ổ ngoài thành Giang Lăng, hắn phải nhanh chóng tìm cho bằng được Nghiêm Thanh Nhẫm! Chỉ là nơi này lúc trước đã bị vây công nên giờ đây chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, xơ xác Ngay sau đó y lại quay về Giang Lăng thành tìm kiếm người của Đào Hoa Ổ hoặc là của Giang Bắc minh, đã lục soát qua ba cứ điểm nhưng trước sau như cũ, bóng dáng của Nghiêm Thanh Nhẫm cứ bặt vô âm tính.
Bốn mươi chín ngày, còn có năm canh giờ nữa là bốn mươi chín ngày, ba canh giờ sau dược hiệu phát tác, cho nên nội trong hai canh giờ y phải tìm cho được người. Nghiêm Thanh Nhẫm, Nghiêm Thanh Nhẫm, ngươi ở nơi nào! Mau ra đây, mau ra đây a!
Vãn thiện qua đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-thuy-phien-ngoai-tam-the-tu-thiep/1320037/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.