“Các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với ta.Còn có mối quan hệ nào mà khó có thể mở miệng?!”
Vân Phi đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Kỳ Nhi cùng sáu người còn lại chỉ lặng im không nói gì. Khó có thể mở miệng, thực đúng vậy, mối quan hệ như thế, khó có thể mở miệng, khó có thể mở miệng!
“Tiểu Bính Tử.” Duy Nhất thấp giọng kêu một cái, sáu ánh mắt đều đổ dồn vào đứa xấu số bị kêu tên.
“Vâng.” Tiểu Bính Tử đáp mà vẻ mặt như muốn khóc, đến tột cùng thì hắn đã làm gì có lỗi khiến lão thiên gia đày đọa hắn như thế a…..Tiểu Bính Tử đứng lên ho khan hai tiếng đang muốn mở miệng, liền thấy cặp mắt của Tần Chính cùng chư vị chủ tử nhìn chằm chằm vaò mình, khiến hắn vô thức mà lùi lại vaì bước. Đáng sợ a… Muốn hắn nói như thế nào, bảo hắn nên nói như thế nào đây, nếu nói thẳng ‘ lão gia a, bọn họ kỳ thực là phu nhân của ngươi ’, sẽ hù doạ vị lão gia mất trí nhớ naỳ đến chết mất. Cặp mắt ngơ ngác của lão gia thật giống với mấy đứa ngốc đầu ngốc não dữ à, Tiểu Bính Tử cho ra kết luận, phải nói, nhất định phải nói.
‘ Tần Chính ’ đợi dài cổ cả nửa ngày, cũng không thấy tên ngốc đầu tiểu tử kia nói gì, không khỏi giận dữ mà hét lên, “Ngươi mau mau nói a!”
“A, vâng, vâng.” Ho khan vài tiếng, ngốc đầu tiểu tử bắt đầu dông dài “Trước tiên là nên nói về xuất xứ của chúng ta. Chúng ta thuộc Tần Phủ, quý phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-thuy-phien-ngoai-tam-the-tu-thiep/1320017/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.