Edit: Tĩnh Nguyệt
Phần này thân tặng đến nàng bồ công anh bé nhỏ, đáng yêu vì công ơn nàng đã biết đến X, tình yêu lớn nhất của lớn nhất trong cuộc đời nhỏ bé này của ta.
___________________________________________
“Xin hỏi công tử xưng hô là gì?”
Duy Nhất há hốc miệng, ngây người hơn nửa ngày, cuối cùng kết luận rằng phu quân nhất định là vì chuyện y tự tiện bỏ nhà đi chơi thế nên mới buồn bực nói ra lời này, vì thế y mang vẻ mặt cầu xin nói: “Triều đình từ tám trăm dặm mang đến đây một mật hàm, vì vậy ta mới không kịp thông báo cho lão gia, nhưng sau đó ta có nhắn cho Tố Tâm biết, để nàng báo lại cho lão gia cùng Đại chủ tử biết việc này.” Nhãn châu xoay động, Tần Ngũ chủ tử lại đem sai lầm đổ lên trên người nha đầu, “Tốt, nha đầu kia nhất định là đã quên! Xem ra ta phải trừng phạt nàng mới được.....”
“Lão gia? Ngươi kêu ta?” Người bị kêu ‘ lão gia ’ chỉ vào chính mình vẻ mặt mơ màng hỏi.
“Đương nhiên phải..... Lão gia?” Duy Nhất lúc này mới phát giác sự tình có chút không đúng, y chuyển hướng Tiểu Bính Tử đứng một bên hỏi: “Lão gia làm sao vậy?”
Tiểu Bính Tử gắt gao nhìn chằm chằm cái chung đôn phẩm bị uống cạn, giọng run run như liễu trong gió yếu ớt, một chữ cũng đáp không được.
Duy Nhất vốn không có tính nhẫn nại, thấy vậy liền quát: “Tiểu Bính Tử! Ta hỏi ngươi lão gia đây là làm sao vậy!”
Tiểu Bính Tử không mở miệng nhưng tên kia lại hỏi tiếp, “Xin hỏi hai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-thuy-phien-ngoai-tam-the-tu-thiep/1320015/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.