🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Cầm Vân
“Tốt rồi tốt rồi, đứa nhỏ chuyển động rồi. Đứa nhỏ chuyển động rồi. A Chân, mau dùng sức!” Ô Cát kinh hỉ kêu lên.
Nhưng Thác Bạt Chân đã bị giày vò suốt hai ngày một đêm, sớm đã chẳng còn khí lực, thậm chí ngay cả đầu cũng không thể động đậy, chỉ không ngừng mở miệng thở dốc.
Ngôn Tử Tinh thấy hai mắt hắn đờ đẫn, không khỏi lo lắng, kêu to: “A Chân, A Chân, ngươi kiên trì chịu đựng! Tỉnh táo lại một chút!”
Ô Cát nói: “Đừng hoảng đừng hoảng. Chẳng phải ngươi còn có Đông Liên hoa sao? Mau nhét hai cánh hoa cho A Chân ăn đi.”
“A. Đúng đúng.”
Ngôn Tử Tinh vội vàng lật đóa Đông Liên hoa kia ra, xé vài cánh hoa nhét vào trong miệng Thác Bạt Chân.
Nước ối đã chảy hết, thai nhi mắc kẹt trong cơ thể, chỉ có thể dựa vào sức lực của cơ thể mẹ để đẩy ra.
Thác Bạt Chân đau đến hận không thể chết đi, cảm giác bụng mình như muốn vỡ tung. Bất quá nhờ có thánh dược Đông Liên hoa dưỡng khí bổ thân, cuối cùng hắn cũng dần dần tích được một chút khí lực, không ngừng dùng sức theo chỉ thị của Ô Cát.
Lúc này trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, cảm thấy mình hệt như một con dã thú, chỉ còn lại bản năng hít khí, dùng sức, thở ra, rồi lại hít khí. Hắn bất giác nắm chặt lấy tay Ngôn Tử Tinh, chẳng hề hay biết khí lực của mình lúc lâm bồn gần như muốn đem xương ngón tay của Ngôn Tử Tinh bóp nát hết cả.
Đêm khuya, gió bão rít gào bên ngoài suốt hai ngày hai đêm cuối cùng cũng dần dần nhỏ lại. Từ trong trướng bồng ấm áp, truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Đứa nhóc làm khổ hai vị phụ thân suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng bình an xuất thế.
Thác Bạt Chân mệt đến ngất đi. Mà khoảnh khắc Ngôn Tử Tinh nghe được tiếng con khóc, thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng xuội lơ trên mặt thảm, bất tỉnh nhân sự.
Khi ánh dương quang một lần nữa chiếu rọi vào trướng bồng, Thác Bạt Chân mới u mê tỉnh lại.
Hắn mơ màng nhìn đỉnh trướng bồng, thân thể và thần trí vẫn còn vô cùng mệt mỏi, nhất thời chưa nhận biết được tình hình của mình hiện tại.
Hắn cảm thấy dường như mình vừa trải qua một lần đầu thai chuyển thế, khẽ cử động cũng không thể.
“Oa oa oa… Oa oa oa…”
Bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc váng lên, khiến Thác Bạt Chân chấn động toàn thân, bất chợt nhớ ra.
Hắn cố hết sức xoay đầu sang, nhìn thấy bên cạnh mình có một bọc chăn nho nhỏ, tiếng khóc chính là truyền ra từ đó.
Hắn vội vàng nâng cánh tay bủn rủn nặng trịch của mình lên, cẩn thận cởi bọc chăn ra, nhìn thấy một thứ gì đó tròn tròn nho nhỏ.
Đây, đây là con của ta?
Thác Bạt Chân vừa mừng vừa sợ, trong lòng trào lên một cảm xúc kích động chẳng thể hình dung.
Thật là đẹp. Một đứa nhỏ thật đẹp…
Hài tử vừa ra đời khắp người đều đỏ hỏn, ngũ quan còn chưa nhìn rõ, khuôn mặt phúng phính, đôi mắt híp lại thành một đường kẻ, chỉ có cái miệng là không ngừng động đậy, lớn tiếng gào khóc.
Nhưng không thể phủ nhận, đứa bé này quả thực rất đẹp. Mặc dù vừa mới ra đời, nhưng hàng lông mi thật dài cong cong đã cực kỳ bắt mắt, cái mũi nhỏ nhắn cao thẳng cũng rất thanh tú, không giống với những đứa trẻ mới sinh khác.
Thác Bạt Chân kích động đến quên hết mọi thứ, hắn cứ chăm chú nhìn đứa bé, trong lòng tràn đầy kiêu hãnh cùng vui sướng. Nhìn suốt một lúc lâu mới chợt nhớ ra, dè dặt thử luồn tay vào trong bọc chăn sờ sờ.
Hửm? Là, là một nữ nhi…
Thác Bạt Chân dường như thập phần cả kinh. Hắn hoàn toàn không ngờ mình và Ngôn Tử Tinh là hai đại nam nhân, lại sinh ra được một nữ nhi, bởi vậy nhất thời có chút ngây ngốc.
Phải rồi, A Tinh đâu?
Thác Bạt Chân ôm nữ nhi vào trong lòng, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, liền thấy Ngôn Tử Tinh đang nằm trên một chiếc giường gỗ dựng tạm ở phía đối diện, chẳng hề nhúc nhích, hình như còn đang ngủ say. Cũng không thấy bóng dáng của Ô Cát ở trong lều.
“A Tinh, A Tinh?” Hắn thử gọi hai tiếng, nhưng Ngôn Tử Tinh không lên tiếng trả lời, thấy vậy Thác Bạt Chân liền âm thầm căng thẳng, chống người dậy định gọi thêm vài lần, nhưng lại có chút do dự. Chỉ e là Ngôn Tử Tinh còn quá mệt nên đang ngủ say, ngộ nhỡ đánh thức hắn thì biết phải làm sao?
Nghĩ bụng như vậy, Thác Bạt Chân liền không gọi nữa, chỉ vụng vụng về về dỗ dành nữ nhi, muốn nó đừng khóc nữa.
Nhưng đứa bé chẳng những vẫn tiếp tục khóc, cái miệng nhỏ nhắn còn mở ra khép vào, ra sức gào thật lớn.
Thác Bạt Chân đau lòng không thôi, dỗ suốt một lúc lâu mới bất chợt tỉnh ngộ, có lẽ đứa bé là đang đói bụng rồi.
Hắn có chút lo lắng. Hắn cũng không phải nữ nhân, không có sữa. Hắn và Ngôn Tử Tinh đã chuẩn bị hai con dê mẹ khỏe mạnh, định bụng sẽ để con uống sữa dê. Nhưng hiện giờ Ngôn Tử Tinh còn đang ngủ say, không muốn đánh thức hắn.
Thác Bạt Chân muốn tự mình đứng dậy đi ra ngoài vắt sữa, nhưng trên người thực sự không có khí lực, miễn cưỡng chống người dậy, lại cảm thấy hạ thể đau đớn không thôi, đặc biệt là ở hậu huyệt, đau như bị xé rách, khiến hắn nhịn không được mà rên lên một tiếng, lại ngã ngược về giường.
Thật đáng chết! Có khi nào hắn lại yếu ớt vô dụng như vậy!
Thác Bạt Chân âm thầm chửi rủa, đau xót ôm nữ nhi vào trong lòng.
Đúng lúc hắn còn đang khó xử, cửa trướng bỗng nhiên được xốc lên, Ô Cát bọc áo khoác da thật dày, bưng một nồi gì đó bước vào.
“A, A Chân, ngươi tỉnh rồi.” Ô Cát có phần kinh hỉ. Hắn không ngờ Thác Bạt Chân lại tỉnh nhanh như vậy, liền nói: “Ta sợ đứa bé đói bụng, nên đi ra ngoài vắt sữa dê mang vào. Chờ ta đun nóng rồi sẽ đút cho nó ăn, ngươi dỗ dành nó trước đi.”
Thác Bạt Chân nói: “Ô Cát, cảm ơn ngươi. Đêm qua may mà có ngươi.”
Ô Cát bật cười ha hả, nói: “Không cần cảm ơn ta. Nên cảm ơn thiên thần đã phù hộ. Cũng may A Tinh hái được Đông Liên hoa, bằng không ngươi và đứa bé đều nguy hiểm rồi.”
“A Tinh làm sao vậy? Sao hắn còn chưa tỉnh?”
“Ài… Cứ để cho hắn ngủ đi. Hắn mệt muốn chết đó mà.”
Ô Cát đun sữa dê xong, thổi nguội, dùng thìa nhỏ cẩn thận đút từng muỗng cho đứa bé uống.
Thác Bạt Chân hoàn toàn không biết cách chăm sóc trẻ sơ sinh, thậm chí ngay cả bế cũng không biết bế, đành phải ngồi một bên nhìn.
Ô Cát lại đun một nồi cháo thịt, thả vào hai cánh Đông Liên hoa. Thác Bạt Chân ăn hết một bát, trên người hồi phục một chút khí lực. Nhưng hắn quá mệt mỏi, thức được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi, ngay cả tiếng con khóc cũng không nghe thấy.
Lần này Thác Bạt Chân ngủ suốt một ngày một đêm, tới khi tỉnh lại đã là giữa trưa của ngày hôm sau.
Hắn thấy Ngôn Tử Tinh vẫn chưa tỉnh dậy, cuối cùng cũng cảm thấy không ổn.
Ô Cát vẫn ở lại trong trướng để chăm sóc cho hai người, thấy không thể giấu thêm được nữa, đành phải nói: “A Chân, ngươi đừng lo lắng. Chân trái của A Tinh bị gãy, hắn là kéo lê cái chân bị gãy để bò về tới đây, dùng hết khí lực, bởi vậy mệt quá mới ngất đi. Ta đã giúp hắn nối lại đoạn xương gãy rồi, chắc nay mai là có thể tỉnh thôi.”
Thác Bạt Chân nghe thấy vậy liền chấn động cả người, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng không nói gì, chỉ không ngừng dõi mắt nhìn về phía Ngôn Tử Tinh. Nếu không phải hiện giờ hắn thực sự không thể di chuyển được, nhất định đã sớm lết lại nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.