Gần về đến khách sạn cô lại mắc đi chơi
Khương Ninh Ngọc " trời ơi chịu không có nổi, mắc quá trời mắc rùi"
Nhưng vấn đề nan giải là cô không có ai đi cùng mà cô lại không muốn đi chơi một mình
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cô quyết định đến nơi làm việc của Trần Dữ để kiếm chút thông tin vậy
Khương Ninh Ngọc gọi điện thoại [ aloo Trần Dữ hả ]
Trần Dữ: [ có chuyện gì vậy ] ‘bắt máy ngay lập tức’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi chánnnnn ]
Trần Dữ: [ tôi đưa em đi chơi nhé ]
Khương Ninh Ngọc: [ thôi khỏi để tôi đến đấy ]
Trần Dữ: [ được, tôi chờ em ] ‘phấn khích’
Lần này cô không bắt taxi nữa mà lái xe đến đó
Sau hơn 20p lái xe mà Trần Dữ cứ gửi tin nhắn cho cô hỏi đã đến chưa cứ 5p anh lại nhắn một lần
Lúc đấy cô muốn quay xe về ngay lập tức
Khương Ninh Ngọc không chịu được nữa đành gọi cho anh suốt cả đường đi
Một người thấy phiền và một người vui
Cuối cùng đã đến nơi cô mới thở phào nhẹ nhõm được
Ngay khi ngước mắt lên đập vào mắt cô là một tò nhà đồ sộ cô không tin được nơi làm việc của Trần Dữ lại to như vậy
Đi vào bên trong khiến cô có chút choáng ngợp với độ chịu chơi và chịu chi của Trần Dữ
Vừa đi ai đó đột nhiên đi nhanh đến chỗ cô
Trần Dữ: [ cuối cùng em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571340/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.