Nhớ lại bữa ăn mà cũng không được trọn vẹn cho lắm
Đi trên đường mặc dù không ai nói với ai câu nào nhưng không khí lại hòa hợp đến lạ
Trần Dữ đột nhiên cắt ngang bầu không khí im ắng: [ em chưa cho tôi số ]
Khương Ninh Ngọc: [ phải rồi ha ]
Trần Dữ: [ vậy em có định cho hay không vậy? ] 'bất đắc dĩ'
Khương Ninh Ngọc: [ không cho thì sao? ]
Trần Dữ: [ tôi sẽ nằm ăn vạ ra đây cho em xem ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi không ngại đâu ]
Trần Dữ nghe vậy lập tức nằm xuống, xung quanh rất nhiều ánh nhìn đổ về đây. Nhìn vibe của 2 người đã đẹp đến mê người bây giờ còn làm vậy lôi kéo được rất nhiều sự chú ý
Có người nhanh tay nhanh mắt vội chụp lại còn thêm điệu cười tủm tỉm nữa
Khương Ninh Ngọc bất đắc dĩ đành lên tiếng [ tôi cũng chỉ đùa thôi mà ]
Trần Dữ: [ vậy em có cho không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không ] 'nhếch miệng khinh bỉ '
Trần Dữ: [ sao em lại nỡ đối xử với tôi như vậy ] 'ôm tim đau lòng'
Khương Ninh Ngọc: [ rồi cho đứng lên đi ]
Trần Dữ cười tươi đứng dậy ngay lập tức đưa điện thoại ra cho cô
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong 2 người đi dạo một lúc rồi mới đi về
Về đến trước khách sạn vì sao cô lại cho anh địa chỉ sao à bởi vì tôi cũng không biết
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571338/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.