Khương Ninh Ngọc: [ nếu tôi nói tôi đi ngang qua các anh có tin không? ] 'cười ngượng'
Người kia: [ làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng cô cũng có mặt trong vụ tai nạn đó mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ thì là vậy đó ]
Sau đó cô phải ngồi giải trình với đám người kể hết những gì đã xảy ra mấy ngày qua
Khương Ninh Ngọc: [ tóm lại tôi cũng vô tình bị vướng vào đây mà thôi ] 'bất đắc dĩ'
Người kia: [ thì ra là vậy nhưng bây giờ đội trưởng không thể làm nhiệm vụ được nữa, không biết đội trưởng bao giờ mới tỉnh dậy đây ] 'thở dài'
Khương Ninh Ngọc: [ nếu không có chuyện gì nữa tôi đi trước đây ]
Người kia: [ đi thong thả ]
Đáng lẽ cô sẽ ở đó chăm sóc cho cảnh sát Lục nhưng nhìn căn phòng đã chật kín người cô nghĩ đành báo đáp ân tình này sau vậy
Nhìn con đường xô bồ trước mắt, nhìn chiếc điện thoại trong tay không biết vali của bản thân đã đi đâu về đâu
May thay vali cô vẫn ở đó vì hôm qua vội quá cô chỉ kịp che nó vào một chỗ cũng gọi là kín rồi leo lên xe
................
Nằm trên giường khách sạn cô nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước đây mà tràn đầy bất lực, rõ ràng cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi tại sao những chuyện xui xẻo liên tục ập đến đầu cô vậy chả nhẽ bản thân là sao chổi sao?
Khương Ninh Ngọc: [ mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571335/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.