Trước mắt cô là tình cảnh hết sức trớ trêu. Tại sao không ai cán vào đinh mà cô lại cán vào vậy trời
Khương Ninh Ngọc: [ ông trời cũng thật biết cách trêu đùa cô mà. Haizz, sao mà xui dữ vậy trời ]
Nhìn tình cảnh trước mắt này là cô lại cảm tưởng bản thân mình xui từ kiếp trước đến kiếp này
Nhìn chiếc đinh cắm vào xe rồi lại nhìn vào tiệm sửa xe khiến cô nghi ngờ nhân sinh là chính họ rải đinh ra đường đúng hay không. Nhưng nhìn con đường đầy xe qua lại này thì cô lại nghĩ do bản thân mình cũng thật là xui xẻo
Không còn cách nào khác cô đành tấp vào một tiệm sửa xe nọ
Hữu Cảnh Dục: [ tôi có thể giúp gì được cho quý khách ]
Nghe giọng nói trầm khàn vang lên khiến cô không khỏi giật mình ngước nhìn lên. Trước mắt cô là khuôn mặt đẹp trai có chút góc cạnh nhưng nói chung người này cũng thật là đẹp quá đi, nhìn con người trước mắt cô nghĩ " mình cũng rất đẹp chứ bộ, nếu thua anh ta chắc cũng chỉ thua có một chút mà thôi"
Hữu Cảnh Dục: [ quý khách, quý khách ] vẫy vẫy tay trước mặt cô
Khương Ninh Ngọc dường như hồi tỉnh lại: [ xe tôi bị thủng lốp, muốn thay lại bánh sau ]
Hữu Cảnh Dục: [ À dạ, đợi tôi một chút ạ ]
Khương Ninh Ngọc: [ được ]
Ngồi nhìn anh ta thay lốp có chút chán lên cô bèn đi mua cái gì đó uống trước vậy
Khương Ninh Ngọc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571322/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.