Dương Mạc tay chống hông, mắt nhìn xuống nam nhân cao lớn đang thản nhiên nằm trên giường mình, chẹp chẹp miệng:
– Ngài cứ thế thì đừng hỏi tại sao Hoàng thượng thừa cơ nhảy vào, tạo cơ hội cho người ta chăm sóc Đường tiểu thư.
– Hahaha, người vốn thanh cao ngạo mạn như nàng ấy mà cần người chăm sóc sao?
Tử Nhạc vuốt ve mi tâm, cười lớn đầy châm chọc. Nữ nhân cạnh hắn mấy tháng trời, chí ít hắn cũng phải hiểu tính cách nàng ta. Nàng ta vốn yếu đuối nhưng luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, cứ nghĩ đến vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì của nàng là Tử Nhạc lại phát tiết.
– Có ngạo mạn đến đâu thì lúc bệnh cũng cần người chăm sóc…
Dương Mạc vừa quay người vừa lẩm bẩm trong miệng, có vẻ như cố tình nói nhưng không muốn để đối phương nghe được. Nhưng Tử Nhạc đâu có điếc, hắn nhíu mày, bán tín bán nghi, hạ giọng hỏi lại, không hề có chút trêu đùa như lúc nãy.
– Ngươi nói ai bệnh?
– Rốt cuộc ngài vô tâm đến mức nào thế? Đại phu đi đi lại lại trong phủ của ngài từ sáng đến giờ, ai đoán xem là ai bệnh?
Vừa nói Dương Mạc vừa lắc lắc đầu đầy thất vọng, tay cầm tách trà đưa lên miệng uống một ngụm. Tử Nhạc im lặng một hồi không nói gì. Hắn có quan tâm không? Không ai biết, chẳng ai hiểu.
Dương Mạc chống tay nhìn hắn đầy dò xét, trong đầu nhớ lại ngày hôm qua gặp nói chuyện với Án Nhy. Y vô thức cúi mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai-nu-nhan-trong-long-vai-ac/3589404/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.