Đường Ân nhìn mười đầu ngón tay đỏ ửng của của mình, rồi lại đưa mắt về phía Tử Nhạc. Nhìn dáng vẻ vô tình vô cảm của hắn, dù Đường Ân thực sự không để ý, nhưng cũng cảm thấy thật khó chịu. Nàng hạ tay xuống, quay người về phía Tử Nhạc, đưa tay giằng lấy tấm bản đồ đặt sang một bên. Tử Nhạc hạ mắt, có hơi cau mày khó hiểu trước hành động của nàng. Phó tướng ngồi đằng trước cũng lén nhìn lên, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đường Ân cắn môi, bình tĩnh cất tiếng:
– Tể tướng, ngài định cư xử như vậy đến khi nào?
– Nàng có ý gì?
Tử Nhạc xoay người, gác một tay lên thành ghế, ngước mắt nhìn nàng. Hai người chạm mắt nhau, Tử Nhạc trong phút chốc có chút ngây người. Đã mấy ngày rồi hắn không nhìn kĩ nàng như thế này, dung nhan này quả thật khiến người ta phải xiêu lòng. Đường Ân chớp chớp mắt, ủy khuất nói:
– Ngài thật sự không tin ta? Ngài thật sự cho rằng ta là người như vậy sao?
Giọng nói Đường Ân cất lên có chút mềm mỏng, lại như đang oán trách, cực kỳ có mị lực, khiến Tử Nhạc có cảm giác nàng rất yếu đuối, rất dễ vỡ. Đối diện với Đường Ân lúc này, hắn hoàn toàn không để lộ cảm xúc trên mặt, thần sắc bất động, người ta nhìn vào đều sẽ nghĩ hắn không hề quan tâm hay để ý một chút nào, lại sẽ càng không bị lay động.
Tử Nhạc quay người lại, không nhìn nàng nữa. Hắn sợ nếu mà nhìn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai-nu-nhan-trong-long-vai-ac/3589402/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.