Đường Ân nhìn thẳng vào mắt nam nhân, đôi mắt nâu trở nên long lanh, bình lặng không một chút lộn xộn. Gương mặt nàng bình thản, cương nghị, giọng nói có chút buông bỏ:
– Ngài không bình tĩnh, giờ ta nói gì có còn quan trọng không? Ngài sẽ tin ta sao?
– Dù có gì đi nữa, ngươi cũng đã thừa nhận rồi. Nếu ngươi thực sự muốn cho ta biết trước chuyện này thì ngươi đã nói từ hôm đó rồi!!!
Khác hẳn với vẻ bình tĩnh của nàng, Tử Nhạc lại như nổi điên, lớn giọng quát nàng ầm ĩ, tay vẫn giữ chặt gương mặt nhỏ. Hắn nhếch miệng cười một tiếng đầy lạnh lẽo:
– Sao? Hối hận rồi? Mới 2 tháng đã hối hận rồi, giờ muốn hàn gắn lại chuyện cũ với tên cẩu hoàng đế kia...!!!
– Tể tướng!!!???
Đường Ân rũ mắt, giọng gằn lên, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn lại hắn:
– Ngày ngày ân ái chung giường chung gối, ngài luôn nghĩ ta như vậy đúng không? Tại sao ngài có thể vô duyên vô cớ như thế cơ chứ?
– Vô duyên vô cớ?
Hắn nhắc lại câu của nàng, đảo mắt nhìn sang xung quanh, khoé miệng nhếch lên đầy châm chọc:
– Chẳng lẽ ta lại không nhìn ra ý định của tên Hoàng đế đó? Ánh mắt của hắn nhìn nàng...đắm đuối đến mức nào, những lời hắn nói mập mờ đến mức nào, tất cả như đang thông báo trước cho ta, hắn nhất định sẽ lấy nàng đi...!!!
Tử Nhạc vừa nói vừa đẩy mặt nàng ra rồi tức tối đạp vào những đồ vật ở dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai-nu-nhan-trong-long-vai-ac/3589397/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.