Tử Nhạc gắp thức ăn cho nàng rồi hất hất cằm tỏ ý bảo nàng cứ thoải mái. Đường Ân vì quá đói nên cũng cắm cúi ăn, không để ý gì nhiều đến nam nhân đối diện.
Nàng ăn được một lúc, Tử Nhạc mới từ tốn ăn. Dường như đang đợi thời điểm thích hợp, hắn mới hạ giọng hỏi:
– Ân Ân, sáng nay người ta dâng lên Hoàng thượng một bức thư, nàng có biết không?
Nghe đến đây, Đường Ân đang nhai liền ngừng lại, đưa mắt từ phía chén của mình lên nhìn hắn, lại phát hiện hắn đã hạ đũa, mắt chạm mắt với nàng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nàng cố nhai nốt miếng thịt trong miệng, miệng cười cười:
– Ta cũng có chút tò mò đấy. Tể tướng, có gì vui ngài có thể kể.
– Vui? Sao nàng lại nghĩ đó là chuyện vui?
Nàng vừa dứt lời, Tử Nhạc lập tức nói liền vào, hỏi không kịp để nàng suy nghĩ. Đường Ân nhíu nhíu mày, trong đầu thầm đánh giá sắc mặt của Tử Nhạc vài phần lạnh lẽo, hắn còn vừa nói vừa nhướn mày, như kiểu đang âm thầm xem xét thái độ của nàng. Nét mặt của hắn bây giờ không còn kiểu ngông cuồng như trước nữa, thay vào đó là trở nên nghiêm túc, bễ nghễ, chăm chăm nhìn nàng mà hỏi.
Nàng ngập ngừng một hồi lâu, không biết trả lời ra sao. Nàng vươn tay định gắp thức ăn đặt vào bát của hắn, nhưng lập tức bị hắn bắt lại. Bàn tay to lớn của hắn quấn quanh cổ tay gầy gò của nàng, kèm theo đó là cơ thể nhướn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai-nu-nhan-trong-long-vai-ac/3589386/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.