Rời khỏi Vong Tình cốc, Hàn Tùng Bá đi mãi cho tới lúc trăng lên. Vì tâm trí cứ mãi nghĩ tới chuyện Vong Tình cốc, Hàn Tùng Bá đã lạc đường trở ra quan lộ đến một dãy núi thấp phía trái là khu rừng âm thầm. Hàn Tùng Bá dừng lại, đưa mắt định hướng để tìm lối ra ngoài quan lộ. Thình lình trong giờ phút đó Hàn Tùng Bá nghe có tiếng sấm chưởng nổ vang ở phía trước khu rừng.
Bọn người nào đang giao đấu với nhau đây?
Động tính hiếu kỳ. Hàn Tùng Bá cất bổng thân mình phóng tới chỗ đang nổ tiếng sấm chưởng. Đến nơi trông thấy có một con đường mòn trải đá, Hàn Tùng Bá rẽ vào. Hai bên con đường mòn tòn, bá mọc sum suê, lại có nhiều loại kỳ hoa, dị thảo, chứng tỏ vùng này có chủ nhân. Tiếng sấm chưởng nổ dồn, lẫn có tiếng ré lanh lảnh của một ả thiếu nữ. Liền theo đó một loạt cười quái gở, đắc thắng của người đàn ông nổi lên.
Hàn Tùng Bá khẩn cấp bắn mình theo con đường mòn đầy bá và kỳ hoa, dị thảo. Trước mắt chàng thiếu hiệp xuất hiện một tòa cung cực kỳ diễm lệ dưới ánh trăng. Trên một sân tràng trước tòa cung điện sơn cực kỳ diễm lệ dưới ánh trăng. Một ả thiếu nữ khác nằm trên đám cỏ im lìm, có lẽ nàng bị trúng thương cất tiếng ré vừa rồi.
Một trong bốn lão nhân mặc toàn đen cười khà :
- Ha ha ha.... Kiều Mai Phương! Lúc nãy lão phu có bảo với nàng rồi, đừng chống lại bọn Thiên Sơn tứ quái của ta mà phải tổn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-coc/3992900/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.