Hàn Tùng Bá hạ mình ngay miệng vực cứ trầm mình xuống mãi...
Nhớ có gần có một trăm năm nội lực, thân mình nhẹ tợ tơ lông, nên Hàn Tùng Bá không bị rơi nhanh như các cao thủ thường khác.
Dưới vực âm thầm bóng tối, Hàn Tùng Bá phải vận nhãn lực tinh vi, đề phóng những phiến đã nhọn như gươm nhô ra, chẳng may va vào là mất mạng.
Đáy vực chiều sâu khoảng ba trăm trượng các cao thủ bậc thường không thể nào dám mạo hiểm.
Sắp đến đáy vực Hàn Tùng Bá đã nhận ra một vật đen sì nằm im lìm dưới đó.
Hàn Tùng Bá đáp xuống gần vật đen sì, coi rõ lại là ả thiễu nữ tuyệt sắc quyên sinh lúc nãy.
Hàn Tùng Bá nhìn kỹ thấy thần thể ả thiếu nữ hãy còn nguyên vẹn thầm mừng trong lòng.
Từ miệng vực rớt xuống dưới đây đâu còn có thần hình nào được nguyên vẹn như thiếu nữ này.
Chàng nghĩ có lẽ nhớ những sợi dây thần thông dọc theo lòng vực cản trở nên ả thiếu nữ không bị nát thây.
Hàn Tùng Bá bước lại gần, cúi xuống đưa tay sờ vào mạch đạo thiếu nữ và xem quả tim nàng.
Chàng mừng rỡ bật kêu :
- Ồ! Trái tim nàng hãy còn đập. Nàng chỉ bất tỉnh thôi.
Giờ chàng phải tìm phương án nào cứu tỉnh thiếu nữ trong khi không có một viên linh đan.
Nay chỉ còn cách dùng chân khí tiếp chân dương cho nàng tỉnh lại chứ chẳng còn cách nào khác.
Hàn Tùng Bá nghĩ ra như thế
Liền đó, chàng ngối sát nâng nàng lên, một chưởng đặt ngay tâm huyệt, chưởng kia vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-coc/3992885/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.