Gió vụt từng hồi, bầu trời mây đen che phủ. Trên ngọn núi Thổ Hành sơn, cuồng phong đang nổi dậy, những cây cổ thụ chuyển run bần bật, tưởng chúng đánh bật đi cả gốc bất cứ lúc nào.
Trong ngôi nhà nhỏ dựa vào vách núi lung lay từng chập, thiếu phụ tuyệt sắc ngồi trên giường, hai tay ôm chặt lấy một đứa bé độ một tuổi như sợ giông tố hốt bổng ngôi nhà cuốn hút đi luôn.
Đứa bé như đang kinh hãi co mình trong lòng mẹ, không nghe một tiếng khóc.
Ngoài trời, rừng núi giông tố cứ mãi kéo dài, sấm sét chớp giăng rực sáng trên không gian đen thắm, cơ hồ như đến ngày mạt nhất của thế gian.
Ngọn đèn nến đã tắt từ lâu, cảnh âm thầm trong ngôi nhà làm cho thiếu phụ càng ôm siết đứa bé vào long, sợ nó khóc thét lên vì nghe tiếng sấm sét.
Vào lúc nửa đêm, giông tố đã thấy dịu lại dần, sau cùng im hẳn. Bầu không khí rừng núi trở lại với âm thầm, chỉ lâu lâu mới có một cơn gió lạnh vụt qua khua động lá cành.
Thiếu phụ tuyệt sắc bình tĩnh lại, thắp ngọn nến lên, bập bùng ánh sáng, cho thấy đây là một ngôi nhà gỗ lợp lá rừng, giường ghế toàn bằng gỗ, chỉ có một tịnh phòng đơn sơ, phía sau là bếp nấu ăn, ngoài ra chẳng còn món vật gì nữa cả.
Thiếu phụ tuyệt sắc này là ai? Sao lại sống trong cảnh cô đơn với một đứa con thơ trên ngọn núi cao giữa cánh rừng già điệp trùng kỳ mật?
Sự thực, thiếu phụ tuyệt sắc này chính là Trần Lạc Nhạn Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-coc/3992867/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.