Một câu "Đạo lữ... nhà ta" đã đủ khiến cho Lam Vong Cơ mất cảnh giác, tiếng gọi "Lam nhị ca ca" đã không nghe thấy mấy năm đó, càng khiến cho đầu óc Lam Vong Cơ trống rỗng trong một chớp mắt, trong lúc hít vào thở ra chỉ nghe thấy âm thanh trái tim đập "thình thịch thình thịch" điên cuồng.
Trước đây tiếng gọi này, là cách mà Nguỵ Anh khi còn nhỏ xíu biểu lộ sự thân thiết và yêu thích, cũng một phần do sự dạy dỗ của cha mẹ và trưởng bối, bây giờ lại kêu như thế, càng làm cho Lam Vong Cơ nghe ra một loại ý vị khiến tai y nóng bừng lên, đặc biệt là ngữ điệu cuối câu hơi cao lên lại bị Nguỵ Vô Tiện cố tình thả nhẹ, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lại mềm mại, cọ qua đầu trái tim y đến ngứa ngáy.
May mà vài đệ tử đi cùng Lam Vong Cơ từ sáng đã biết điều chọn rời đi trước, trước khi Nguỵ Vô Tiện mặt tràn đầy tươi cười nhào tới, nếu không những đệ tử thân thích của Lam gia từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh cực kỳ cứng nhắc nghiêm túc như Lam gia, nhất định là sẽ trong lòng thầm mắng Nguỵ Vô Tiện không ra thể thống gì, đồng thời xấu hổ đỏ cả mặt mũi.
Nguỵ Vô Tiện ở trước mặt vẫn đang nhìn y với gương mặt tươi cười, mắt nhìn thấy đuôi mạt ngạch bị gió thổi ra trước ngực, nên đưa tay ra. Được cái đã ở cùng Nguỵ Vô Tiện hơn nửa năm, nên Lam Vong Cơ đã thích nghi hơn đối với với những trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-yen-uyen-luong-thi/2598488/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.