Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ còn nằm bên cạnh, hơi kinh ngạc, nhìn thấy canh giờ coi như vẫn sớm, gọi hai tiếng không thấy người trả lời, liền nghĩ buổi vấn linh hôm qua quá mệt mỏi, nên không quấy rầy y nữa, tự mình thật cẩn thận đứng dậy xuống giường.
Thấy đã đến giờ rồi, Lam Vong Cơ vẫn chưa thức dậy, Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy kỳ quái. Lam Vong Cơ là người tự giữ kỷ luật đứng đầu như vậy, chắc chắn sẽ không ngủ đến giờ này còn chưa dậy, ngay cả trước kia có mấy lần nhiễm phong hàn, cũng không thấy y nằm trên giường như thế này. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, đi đến bên giường gọi thêm vài tiếng "Lam Trạm", người trên giường vẫn không hề phản ứng một chút nào. Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập tức lạnh đi, Lam Vong Cơ luôn luôn ngủ rất nông, thỉnh thoảng ngủ say một chút, cũng không thể đến mức kêu không tỉnh như thế này. Ngụy Vô Tiện thầm kết luận là đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn không từ bỏ ý định đưa tay thăm dò trán y một chút, không thấy nóng lên, nhiệt độ cơ thể bình thường. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn mặt Lam Vong Cơ một lát, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại những người và sự việc mà mấy ngày gần đây Lam Vong Cơ tiếp xúc, chợt nghĩ đến chuyện vấn linh hôm qua, trái tim nhất thời treo cao lên.
Ngụy Vô Linh vẫn chưa hoàn toàn hoảng hốt, biết một mình mình cũng không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-yen-uyen-luong-thi/2598480/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.