23
Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn Ôn Tình, rồi cúi đầu nhìn nhìn cái châm đang đâm trên mu bàn tay mình, sau đó lại nhìn nhìn Ôn Tình.
Ôn Tình đang ngồi dưới nến xem lại phương thuốc mà y sư của Lam thị vừa đưa tới, nghe thấy tiếng người đang nằm trên gối động đậy, ngẩng đầu lên liếc Ngụy Vô Tiện một cái, nhíu mày nói:
"Làm sao thế?"
Ngụy Vô Tiện uể oải ngọ nguậy cái cổ tay nói:
"Ngươi nhất định phải đâm ở chỗ này à?"
Lam Vong Cơ ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy bàn tay của Ngụy Vô Tiện mà sưởi ấm. Ôn Tình cầm bút lên bổ sung vài chỗ trong phương thuốc, đầu không thèm ngẩng, ngòi bút không ngừng, nói:
"Thế ngươi còn muốn đâm ở chỗ nào nữa?"
"Ây!!!!" Ngụy Vô Tiện nằm trên giường liên tục thở dài, nói: "Độc nhất đúng là lòng dạ của phụ nữ, thật là đáng sợ."
Ôn Tình làm xong xuôi mọi việc thì rút một cây châm từ trong hòm thuốc ra, vê ở đầu ngón tay, nhìn qua thì có vẻ không tức giận gì, hỏi:
"Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi không phải là do nương của ngươi sinh ra à?"
Cây châm đang đâm trên tay Ngụy Vô Tiện kia mảnh như sợi tóc, chỗ hắn nằm ánh sáng lờ mờ, nếu như không nhìn kỹ thì gần như không thể phát hiện ra. Nhưng mà cây châm trong tay Ôn Tình lại khác, bóng loáng sắc lạnh dưới ngọn nến ấm áp. Ngụy Vô Tiện lè lưỡi, đưa mắt liếc Lam Vong Cơ một cái sau đó sửa lời:
"Rồi rồi, không độc thì không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-xuan-vu-kinh-xuan/1151672/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.