🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
19.
Lúc mà Ngụy Vô Tiện đang còn mơ mơ màng màng ngủ thì bỗng nhiên nghe có người thấp giọng gọi một tiếng:
"Ngụy Anh...?"
Ngụy Vô Tiện vừa cử động, vòng tay ấm áp đang ôm trọn lấy thắt lưng hắn lập tức buông lỏng, hắn theo phản xạ nhích sát về phía đối phương, sau đó được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm lấy.
Ngọn nến đặt trên bàn ở gian ngoài chẳng biết đã cháy hết từ khi nào, cả căn phòng chỉ còn lại mỗi ánh trăng mỏng manh soi rọi. Ngụy Vô Tiện khẽ cựa mình một cái, cảm nhận được thân hình của Lam Vong Cơ phủ về phía này, ôm gọn hắn vào trong ngực, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ:
"Ngủ tiếp đi."
Giọng nói của y tuy rằng trầm thấp nhưng vẫn mang theo chút nhiệt khí, nóng đến mức Ngụy Vô Tiện chỉ trong chốc lát đã tỉnh táo lại, cầm lấy tay Lam Vong Cơ rồi nói:
"Lam Trạm? Ngươi tỉnh rồi?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừm."
Nghe giọng điệu này thì có vẻ như là tỉnh rượu thật rồi, Ngụy Vô Tiện muốn ngồi dậy, được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng kéo lên tựa vào thành giường. Hai người ngồi ở trong màn trướng, mặt đối mặt với nhau dưới ánh trăng nhạt mờ mịt, Ngụy Vô Tiện loáng thoáng nhìn thấy hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run lên. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười trộm trong lòng, đưa tay muốn cọ nhẹ qua chóp mũi của Lam Vong Cơ một phát, thế nhưng tay còn chưa kịp chạm đến mặt thì đã bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng giữ lấy. Ngụy Vô Tiện bất mãn kiến nghị:
"Hàm Quang Quân, lúc ngươi uống say ấy, ngươi còn để ta tùy ý muốn làm gì thì làm cơ mà!"
Lam Vong Cơ có chút ngạc nhiên, chậm rãi buông mấy ngón tay ra, lúc này Ngụy Vô Tiện mới trêu chọc sống mũi cao thẳng của y trong chốc lát, sau đó nói:
"Nhưng mà ngươi tỉnh rồi cũng tốt, lúc ngươi say dùng sức túm chặt lấy ta cũng quá khủng khiếp rồi!"
Lam Vong Cơ vội vàng nâng mắt lên nhìn hắn, nói:
"Ta..."
Ngụy Vô Tiện khẽ đặt ngón tay lên ngang môi y rồi nói:
"Ngươi yên tâm, ngươi không làm gì ta cả, chỉ là..."
Lam Vong Cơ tiếp lời:
"Chỉ là..."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha:
"Chỉ là ôm chặt lấy ta không chịu buông tay! Ngươi có biết hai chúng ta quay về phòng kiểu gì không? Ngươi ôm chặt cứng lấy ta từ phía sau, ta đi bước nào thì ngươi bước theo bước đó, cũng may là không để ai nhìn thấy đấy!"
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ buông xuống, đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Ngụy Vô Tiện biết hai vành tai trắng như tuyết đang giấu mình dưới mái tóc đen nhánh kia của y nhất định là lại lẳng lặng đỏ lên rồi, cười hì hì nói:
"Hơn nữa còn..."
Lam Vong Cơ lúng túng hỏi:
"Hơn nữa còn...?"
Ngụy Vô Tiện rúc vào lồng ngực Lam Vong Cơ lập tức được Lam Vong Cơ ôm trọn trong lòng. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng tim đập lúc này đã khôi phục lại sự bình thản của y, thấp giọng nói:
"Hơn nữa còn ôm lấy ta rồi hôn một trận!"
Mấy lọn tóc đang phủ trên bờ vai của hắn trượt xuống, để lộ ra cần cổ thon dài trắng bóc, bên trên vẫn còn lưu lại từng vết hôn nhạt chưa phai, trong bóng tối le lói ánh trăng bạc lại càng trở nên diễm lệ vô ngần, làm Lam Vong Cơ nhìn đến mức không nhịn được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn cần cổ của Ngụy Vô Tiện một chút. Tuy rằng Lam Vong Cơ đã tỉnh rượu, thế nhưng nhiệt độ ở mấy đầu ngón tay vẫn cao hơn bình thường rất nhiều, Ngụy Vô Tiện bị sờ như vậy thì không chịu được mà rùng mình một cái, mạch máu dưới da ở những nơi mà đầu ngón tay của y cẩn thận lướt qua khẽ nảy lên từng nhịp. Hắn cúi đầu, thừa dịp Lam Vong Cơ không chú ý, hôn một phát lên mu bàn tay trắng nõn tuyệt đẹp của y, hôn ra một tiếng nước ướt át cực kỳ vang. Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói:
"Ngụy Anh...!"
Ngụy Vô Tiện cười cười cầm hẳn lấy tay y, hôn lên lòng bàn tay rồi mu bàn tay liên tục mấy chục lần, âm thanh phát ra tiếng trước so với tiếng sau càng thêm rõ ràng, hôn từ đầu ngón tay vì luyện đàn lâu năm mà có chút chai mỏng lên đến mặt bên trong của cổ tay, hôn đến mức tiếng mạch đập vững vàng vốn đã bình ổn ở chỗ kia lại một lần nữa lẳng lặng mà đập điên cuồng lên.
Lam Vong Cơ cũng để mặc hắn hôn, tay còn lại giấu dưới ống tay áo lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm. Ngụy Vô Tiện hôn chán hôn chê mới cảm thấy mỹ mãn rồi đưa tay lên sờ thử hai bên gò má của Lam Vong Cơ, kéo dài giọng ra nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi cái người này cũng kỳ lạ quá rồi đấy! Rõ ràng là mặt đã nóng đến mức này rồi, thế mà sao lại chẳng nhìn ra bất kỳ điểm gì bất thường nhỉ?"
Hô hấp của Lam Vong Cơ dần trở nên nặng nề, lồng ngực cũng bắt đầu khẽ phập phồng. Ngụy Vô Tiện càng nhìn biểu cảm trên mặt y lại càng cảm thấy thú vị, tiếp tục nói:
"Cái vẻ mặt này của ngươi là sao đây? Ta nói cho ngươi biết, khi nãy lúc mà ngươi đè ta xuống hôn ấy, cũng là.. Ưm!!!"
Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, dùng cả hai tay giữ chặt lấy hai bàn tay đang làm loạn của Ngụy Vô Tiện, đè nghiến người xuống giường, sao đó cúi đầu hôn hắn thật mạnh.
Lúc y trong cơn say, mỗi nụ hôn rõ ràng là cực kỳ nhẹ nhàng, ấy thế mà đến khi tỉnh thì lập tức hôn đến mức hai cánh môi của Ngụy Vô Tiện nóng rát lên, hết mút mát rồi lại nhay liếm bờ môi mềm mại, khóa kín tiếng hô hoảng hốt theo phản xạ cùng nhịp thở dốc của Ngụy Vô Tiện trong khóe miệng. Môi lưỡi quấn quýt triền miên, giữa những nụ hôn dài ngắn đan xen là ánh nước ướt át, Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức lẳng lặng siết tay lại, nắm chặt lấy cánh tay của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ vừa hôn vừa mút cánh môi ngọt ngào động lòng người của hắn, thỉnh thoảng lại ngậm lấy cánh hoa mềm mại ấy giữa bờ môi không thả, giày vò ma sát khiến Ngụy Vô Tiện vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Hắn thấp giọng thở dốc không ngừng, môi dưới ướt át bị Lam Vong Cơ dùng lực đạo vừa đủ cắn lấy, nhẹ nhàng nhay nhay một chút, lúc buông ra còn mút nhẹ môi trên, tạo thành một tiếng vang rất khẽ. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng thì Lam Vong Cơ đã lập tức kéo hắn tiếp tục đắm mình trong một nụ hôn sâu, hôn đến mức đôi môi sưng đỏ nóng lên, mềm mại bóng loáng ánh nước, tê dại ngứa ngáy. Ngụy Vô Tiện không nhịn được thở dốc đến loạn nhịp, khẽ nỉ non một tiếng lại một tiếng:
"Lam Trạm... Lam Trạm...!"
Hắn vừa khẽ gọi vừa nhấm nháp đôi môi của Lam Vong Cơ, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt làm hô hấp của y ngày càng trở nên nặng nề. Bỗng dưng y ngậm lấy phiến môi dưới mềm mại của Ngụy Vô Tiện, hơi dùng sức cắn xuống, để lại một dấu răng nhàn nhạt. Ngụy Vô Tiện lập tức thở dốc, giống như bị đau, lại giống như cam tâm tình nguyện để y cắn, cực kỳ thoải mái. Lam Vong Cơ lúc này mới chịu buông tha cho đôi môi của hắn, Ngụy Vô Tiện dùng chóp mũi cọ qua cọ lại lên cằm y, tuy rằng bị hôn đến mức khàn cả giọng nhưng vẫn nghe ra được chút giảo hoạt, hắn nói:
"Lam Trạm, không phải là ngươi nghe xong những hành vi của bản thân làm ra trong lúc say, cảm thấy xấu hổ đấy chứ?"
Lam Vong Cơ thở ra một hơi, thật trầm thật thấp, hệt như một tiếng thở dài. Ngụy Vô Tiện cọ cọ vào cổ y rồi cười nhẹ, đến cả tiếng cười cũng ướt át nhu tình, hệt như một ngụm mật thấm đẫm ngọt ngào, hơi thở quét qua cần cổ trắng như bạch ngọc của Lam Vong Cơ, làm y khẽ run rẩy. Lam Vong Cơ cố gắng thở ra một hơi nữa, cảm nhận được mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện ôm lấy hai bên thái dương của y, nhẹ giọng nói:
"Vừa nãy quên mất không hỏi ngươi... Lần đầu trong đời Lam Nhị công tử tỉnh dậy sau khi say rượu, có thấy đau đầu không?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Vậy uống chút nước nhé."
Hắn muốn đứng dậy xuống giường, Lam Vong Cơ lại nắm chặt lấy cổ tay hắn, vô thanh vô tức mà giữ hắn lại. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại cười một cái rồi nói với y:
"Lam Trạm, ngươi không quen với cách bài trí trong khách thất này bằng ta đâu, vẫn là để ta đi rót chút nước đến. Ngươi xem dưới chân giường còn có một cái chậu đang lật úp, đây cũng không phải là do ta làm đâu! Lam Nhị công tử có lòng, dậy thu dọn thứ kia giúp ta đi."
Lam Vong Cơ siết chặt lấy cổ tay hắn thêm một chút, sau đó mới chậm rãi buông ra rồi thấp giọng đáp:
"Được..."
Đợi Ngụy Vô Tiện lại thắp một ngọn nến mới lên, rót hai chén trà rồi quay về giường, cái chậu dưới đất đã được đặt ngăn nắp trên giá. Ngụy Vô Tiện một chân gác ngang mép giường, đưa chén trà trong tay cho Lam Vong Cơ, tiếp đến chạm nhẹ chén trà trong tay mình vào chén trà của y một cái, vui vẻ hào hứng nói:
"Nào, lấy trà thay rượu, chúc mừng lần đầu tiên Lam Nhị công tử chủ động phạm cấm!"
Lam Vong Cơ khẽ mấp máy môi, Ngụy Vô Tiện quan sát cực kỳ cẩn thận, cảm nhận được cánh môi y đúng là đang khẽ giật giật. Hắn uống xong chén trà kia mới ghé sát lại hỏi:
"Lam Trạm, ngươi nói gì cơ?"
Lam Vong Cơ thu dọn hai chén trà kia, cẩn thận đặt lên trên bàn nhỏ cạnh giường. Ánh nến từ xa vẫn bập bùng cháy, vầng sáng ấm áp đang nhảy múa phản chiếu lên đôi mắt màu lưu ly cực nhạt sâu lắng của y, trong một giây lát nào đó Ngụy Vô Tiện trong lúc hoảng hốt đã nghĩ rằng y vẫn còn chưa tỉnh rượu. Thế nhưng lúc Lam Vong Cơ vẫn còn say, ánh mắt của y không hề ngưng đọng nặng nề thế này, lại càng không ngậm miệng không đáp, lồng ngực phập phồng giống như đang ẩn nhẫn. Lam Vong Cơ dùng âm lượng cực nhỏ cực nhỏ, nhưng lại vẫn vô cùng rõ ràng, nói từng chữ từng chữ với Ngụy Vô Tiện:
"Đã từng... phạm qua."
"Gì?" Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, lập tức trở nên hào hứng: "Lam Nhị công tử được quá nhỉ! Đã phạm vào cái gì, mau khai thật với ta?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mà mím môi lại. Ngụy Vô Tiện ngồi trên mép giường nhìn một lúc lâu, thấy Lam Vong Cơ vẫn ngập ngừng không đáp thì tâm tư xoay chuyển, dè dặt hỏi:
"Không phải là... chuyện gì lớn lắm nhỉ?! Lam Trạm, ngươi đừng có dọa..."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngươi."
Ngụy Vô Tiện há hốc cả mồm ra, thật lâu sau mới hít vào một hơi thật sâu, không biết phải tiếp lời thế nào.
Nói vậy cũng đúng thôi, nếu như cuộc đời này Lam Vong Cơ chưa từng phạm cấm lần nào thì làm sao từ đầu đến chân Ngụy Vô Tiện lúc này lại có thể thấm đẫm khí tức đàn hương thanh lãnh tĩnh mịch của y được, sao có thể cùng y nắm tay song hành, cùng nhau băng qua sông núi cuộc đời. Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn vào đôi mắt nhạt màu dịu dàng của đối phương, bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, đời này Lam Vong Cơ đúng là đã từng phạm cấm rồi, mặc kệ là y chủ động hay bị động, thế nhưng ngàn tính vạn tính, đều là phạm cấm vì hắn đi.
Bởi vì tình ý khó nén, cho nên cũng vui vẻ nguyện lòng.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa, hai tay bám lấy vai Lam Vong Cơ rồi rướn người lại gần y, hít sâu một hơi, mùi đàn hương thanh lãnh lập tức tràn ngập khoang mũi. Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn khẽ lên mi tâm của Lam Vong Cơ. Cả người Lam Vong Cơ khẽ run lên, Ngụy Vô Tiện lập tức kề sát vào trán y, nhỏ giọng nói:
"Đừng nhúc nhích!"
Lam Vong Cơ lập tức bất động. Y dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, cảm nhận được nụ hôn của hắn dừng lại trên trán y, sau đó trượt xuống sống mũi cao thẳng, hôn qua bờ môi ấm áp, cọ nhẹ nơi khóe miệng rồi khẽ thì thầm:
"Để ta cho ngươi nhìn xem khi ngươi say ngươi hôn ta thế nào nhé!"
Trong giọng nói của hắn còn mang theo ý cười, thế nhưng lại hôn thật chứ không phải nói đùa, còn hôn vô cùng nghiêm túc, vạn phần thâm tình. Hắn hôn qua cằm Lam Vong Cơ, hôn lên vành tai cùng cần cổ trắng nõn, hôn mạnh vài cái lên yết hầu đang trượt lên trượt xuống, học theo dáng vẻ của Lam Vong Cơ lúc trước, hé răng nhẹ nhàng cắn một phát. Tuy là chỉ khẽ nhay thôi nhưng cũng đủ làm Lam Vong Cơ buột miệng thở dốc một tiếng trầm thấp, lại bị nụ hôn tiếp theo ập đến thật nhanh của Ngụy Vô Tiện mà thoắt cái biến thành tiếng hít vào thật nhẹ.
Ngụy Vô Tiện hôn khắp lồng ngực y, nấn ná ở chỗ trái tim đang đập thình thịch từng nhịp thật nhanh, hôn một đường dọc theo cơ thể nam tính rắn chắc như ngọc xuống đến phần bụng dưới, rồi dừng lại ở chỗ giữa hai chân y. Lam Vong Cơ hít vào một hơi cực kỳ rõ ràng, cố gắng kiềm nén nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện lúc này đang vùi đầu giữa hai chân y, nghe thấy y gọi thì ngẩng đầu lên liếc y một cái, cười nhẹ giống nhấn mạnh lại lần nữa:
"Đừng nhúc nhích!"
Hắn đưa tay sờ soạng dọc theo lưng quần của Lam Vong Cơ lên phía trên, mấy đầu ngón tay như đang nhẹ nhàng đốt lửa, dần dần cũng mò được đến đai lưng của Lam Vong Cơ, ung dung thong thả mà kéo một cái. Tối nay Lam Vong Cơ say rồi lại tỉnh, quần áo đương nhiên là chẳng còn lưu lại được mấy phần nghiêm chỉnh, gạt nhẹ là đã tuột ra. Vật giữa hai chân y sớm đã bị những nụ hôn dịu dàng ngắt quãng của Ngụy Vô Tiện làm cương cứng, vừa sưng vừa nóng. Ngụy Vô Tiện luồn tay vào bên trong cạp quần mân mê, quần vừa được kéo xuống thì nó gần như là bật ra ngoài, bắn vào bên môi hắn. Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi ra, trước hết là liếm một vòng quanh đôi môi nóng bỏng mềm mại vừa mới bị Lam Vong Cơ hôn mút đến mức sưng đỏ lên của bản thân, sau đó mới nhẹ nhàng há miệng ra, ngậm trọn lấy dương v*t của Lam Vong Cơ.
Chỗ đó của Lam Vong Cơ vốn đã thiên phú dị bẩm, đã thế lại còn sinh ra là thân Càn nguyên, từ nãy đến giờ bị những nụ hôn nóng bỏng cùng từng cái vuốt ve kích tình của Ngụy Vô Tiện trêu chọc thì đã sớm cương lên thật lớn, làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy kích thước của vật mà hắn đang ngậm trong miệng lúc này có khi dùng một bàn tay cũng không cầm trọn được. Phần đầu tròn trịa nằm trong khoang miệng hắn, thỉnh thoảng lại nảy lên chọc thẳng vào hàm trên, tinh dịch đã bắt đầu rỉ ra từ cái khe bên trên đỉnh quy đầu, cọ qua cọ lại càng khiến phần thịt mềm mẫn cảm kia vừa tê lại vừa ngứa, làm cho Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà khẽ vặn vẹo vòng eo thon gọn. Ngụy Vô Tiện thử đảo đầu lưỡi liếm một vòng, lập tức bị Lam Vong Cơ túm chặt lấy cổ tay, trầm giọng nói:
"Ngụy Anh, ngươi..."
Ngụy Vô Tiện đáp lại y một câu gì đó, nhưng đến khi thoát khỏi khóe miệng thì chỉ còn lại vài tiếng ú ớ không rõ. dương v*t đang được hắn ngậm trong miệng bỗng nhiên run lên cực kỳ hưng phấn, nảy lên một cái thật mạnh giữa không gian chật hẹp nóng ẩm, làm Ngụy Vô Tiện không chống đỡ được nữa, bất đắc dĩ nhả vật đó của Lam Vong Cơ ra. côn th*t nằm giữa hai bờ môi ướt át xinh đẹp, được nước miếng nhuộm đẫm một mảnh bóng loáng, lúc hoàn toàn rời khỏi khoang miệng mê người kia còn kéo theo một tia chỉ bạc tinh tế, nhìn thoáng qua cực kỳ quá phận.
Lồng ngực của Lam Vong Cơ phập phồng kịch liệt, mấy ngón tay siết lấy cổ tay của Ngụy Vô Tiện, rõ ràng là đã muốn dùng sức túm thật chặt, thế nhưng lại cực lực kiềm chế bản thân, giống như sợ vô tình làm Ngụy Vô Tiện bị thương. Ngụy Vô Tiện dâng lên đôi môi cực kỳ ướt át mềm mại của bản thân mà lấy lòng Lam Vong Cơ, hôn khẽ lên môi y, cảm nhận được hơi thở ngắt quãng nóng rẫy của người nào đó. Thế nhưng dù có nóng đến đâu cũng không thể so sánh được với vật đang nảy lên từng nhịp trong tay Ngụy Vô Tiện, gân xanh phía trên đã nổi rõ. Ngụy Vô Tiện cố ý siết nhẹ dương v*t nóng bỏng kia một chút, hạ giọng nói:
"Lam Trạm, ngày trước lúc ta cho ngươi xem cái loại sách kia, ngươi thà chết cũng không chịu xem, bây giờ đã thấy thiệt thòi chưa?"
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng đầu móng tay cái đã được cắt sửa gọn gàng cẩn thận cọ qua cọ lại dọc từ dưới gốc lên trên đầu dương v*t theo từng đường gân xanh đang nổi rõ. Nhịp thở dốc của Lam Vong Cơ lập tức biến thành tiếng rên nặng nề trước nay chưa từng có, giống như y đang cố gắng dùng sức để không hé miệng, bởi vì lúc này chỉ cần y lên tiếng thì sẽ nói ra những lời cực kỳ không ổn. Ngụy Vô Tiện cực kỳ cực kỳ thích dáng vẻ đắm chìm trong tình dục nhưng vẫn cố gắng ẩn nhẫn không bộc phát này của y, lần thứ hai ghé lại gần, đôi môi ướt át chậm rãi hôn lên dương v*t của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện hay tự xưng rằng số Đông cung đồ mà hắn từng xem qua có thể chất đầy một nửa Tàng thư các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, có học có khác, bây giờ làm gì cũng dễ như trở bàn tay. Đầu tiên hắn cẩn thận hôn qua phần đầu đã rỉ ra tinh dịch trong suốt, cánh môi ướt át mềm mại nhẹ nhàng ngậm lấy phần rãnh quy đầu rồi mút một cái, tiếp đến dần dần di xuống theo chiều dài mà hôn dọc thân dương v*t đã nổi gân xanh, thỉnh thoảng còn hé đầu lưỡi ra, thong thả liếm láp như đang phác họa lại hình dáng của vật đang cương cứng đến phát đau kia. Hắn len lén nâng mắt lên nhìn trộm Lam Vong Cơ, thấy hai mắt của Lam Vong Cơ đang nhắm chặt, hàng mi dài cũng không ngừng run lên, một tiếng rồi một tiếng thở dốc nặng nề trầm khàn lại mang theo chút ướt át dừng ở bên tai Ngụy Vô Tiện. Hắn chưa từng thấy lồng ngực của Lam Vong Cơ phập phồng kịch liệt như thế này bao giờ, một bên dùng môi ma sát dọc theo dương v*t của Lam Vong Cơ một bên nhỏ giọng nói:
"Lam Trạm, sao ngươi lại nhắm tịt mắt như thế? Dáng vẻ này của ngươi giống như là ta đang bắt nạt ngươi vậy... Ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là ai đang bắt nạt ai?"
Hắn hoàn toàn không biết cảnh tượng mà Lam Vong Cơ nhìn thấy trước mắt mang tính công kích cao như thế nào. Đôi môi của Ngụy Vô Tiện không ngừng đặt những nụ hôn lên bộ phận trọng yếu nhất cũng như mẫn cảm nhất trên người nam nhân, cánh môi hồng nhuận mềm mại mở ra rồi khép lại, hơi thở nóng ẩm vừa dồn dập vừa êm ái, ánh nước bóng loáng trên thân dương v*t do chính bờ môi kia mút mát khi nãy còn chưa kịp khô hết, lại được đầu lưỡi đỏ hồng non mềm phết thêm một tầng ẩm ướt nữa. Môi lưỡi của hắn lướt qua tính khí của Lam Vong Cơ, tiếp tục trượt xuống giữa hai chân, hôn lên hai ngọc nang đã sớm săn chắc lại, tiếp đến lại hôn dọc từ dưới lên trên khúc thịt cương cứng, khiến thứ đó của Lam Vong Cơ càng trở nên ướt át nóng rẫy hơn bao giờ hết, làm Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà hơi mím môi lại, thấp giọng nói:
"Lam Trạm, không phải là của ngươi lại to hơn đấy..."
Tay của Lam Vong Cơ vẫn đang nắm chặt lấy đầu vai của hắn, nghe thấy vậy thì mấy đầu ngón tay hơi dùng sức, nắm đến mức Ngụy Vô Tiện hơi đau, phải hừ nhẹ một tiếng. Lam Vong Cơ lập tức mở choàng mắt:
"Ngụy Anh..."
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện hình như là cố tình làm trò để thu hút ánh mắt của y. Lam Vong Cơ vừa nhìn xuống đã thấy đôi môi hồng nhuận ướt át cong lên thành một nụ cười nhẹ, sau đó lần thứ hai ngậm trọn lấy dương v*t của Lam Vong Cơ vào trong miệng.
Lam Vong Cơ không nhịn được mà rên lên một tiếng trầm khàn tựa như cổ họng bị bóp nghẹn. Nhiệt độ bên trong khoang miệng nóng hơn trên hai cánh môi gấp trăm lần, thành trong của khoang miệng cực kỳ non mềm, chẳng khác nào hàng ngàn hàng vạn sợi tơ thượng đẳng hóa thành một tấm lưới có hình có dạng, mang theo mật ý ngọt ngào vô tận bao trọn lấy tính khí. Ngụy Vô Tiện ngậm trọn lấy vật đó của y, thế nhưng vẫn không quên cong đầu lưỡi lên liếm láp, từng chút từng chút một thưởng thức phần thân có chút thô ráp nhạy cảm, lập tức thành công đốt lên một ngọn lửa nóng đến đáng sợ.
Khóe miệng của Ngụy Vô Tiện bị kéo căng đến mức mỏi nhừ, thử nhẹ nhàng phun ra nuốt vào vài nhịp, bỗng nhiên phát hiện ra dương v*t của Lam Vong Cơ dưới sự chăm sóc từ môi lưỡi hắn lại có chiều hướng phình to hơn nữa, vội vàng bất động, cổ họng phát ra mấy tiếng "ưm ưm" như nức nở, bờ môi bị kéo căng càng lúc càng hồng, khóe mắt cũng đỏ lên hệt như một cánh hoa đào, còn mang theo chút lệ quang lấp lánh nơi đuôi mắt. Vừa rồi hắn còn định tranh luận cùng Lam Vong Cơ xem đến cùng là ai bắt nạt ai, thế nhưng nếu như hắn có thể nhìn dáng vẻ của bản thân lúc này thì sẽ biết rõ hắn mới là người bị bắt nạt đến mức tội nghiệp đáng thương. Lam Vong Cơ đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, mu bàn tay cùng cánh tay nổi đầy gân xanh. dương v*t của y nằm trọn trong khoang miệng của Ngụy Vô Tiện, môi mềm nhẹ mút, răng nanh khẽ cọ, một lúc lâu sau lại thở dốc rồi chậm rãi nuốt nam căn của y sâu hơn chút nữa.
dương v*t ra vào nơi khoang miệng ẩm ướt với biên độ rất nhỏ, phần đầu mẫn cảm nhất luôn được phần thịt mềm hai bên thành trong miệng của Ngụy Vô Tiện bao lấy. Lam Vong Cơ cau mày, từng giọt mồ hôi liên tục chảy dọc hai bên thái dương. Ngụy Vô Tiện mút vào nhả ra một hồi, đột nhiên gõ gõ lên mu bàn tay y, bờ môi khẽ mấp máy như đang nói câu gì đó, làm tính khí đang được hắn ngậm lấy nặng nề nảy lên vài nhịp bên trong không gian mềm mại ướt át đầy mật ngọt. Hắn nói liên tục ba lần, cuối cùng Lam Vong Cơ mới có thể hiểu được. Ngụy Vô Tiện đang muốn nói, Nhị ca ca, ngươi muốn làm gì ta cũng được. Nhịp thở dốc ồ ồ của Lam Vong Cơ bị gián đoạn bởi một tiếng rên khẽ, thanh âm cực kỳ trầm thấp vang lên:
"Thật xin lỗi, ta..."
Phần đầu tính khí đã cương to hết mức có thể đâm sâu vào bên trong cuống họng của Ngụy Vô Tiện, tuy rằng hắn đã làm tốt chuẩn bị để đón nhận, thế nhưng lúc này vẫn bị nghẹn trong chớp mắt. Phần thịt mềm mại ở cuống họng bị bức bách, theo phản xạ tự nhiên co rút lại, quấn quýt mà mút chặt lấy đầu tính khí, giống như đang không ngừng khát cầu muốn nuốt nó xuống sâu thêm chút nữa. Lam Vong Cơ bị kẹp lại tại chỗ, đáy mắt tràn ngập tơ máu, Ngụy Vô Tiện lại dùng tay giữ chặt lấy tính khí của y, tiếp tục nuốt sâu hơn vào trong cổ họng.
dương v*t khí thế bừng bừng nhiều lần đâm thẳng vào cổ họng, Ngụy Vô Tiện cố gắng nuốt càng sâu càng tốt, ngậm càng chặt càng tốt, yết hầu cũng theo nhịp nhả nuốt mà trượt lên trượt xuống. Khóe môi lúc này đã không còn giữ được nước miếng nữa, để mặc nó chảy dọc xuống cằm, thấm đẫm phần gốc dương v*t một mảnh ướt át, mỗi lần lùi ra lại kéo theo những sợi chỉ bạc bóng loáng. Chẳng qua là không lâu sau đó, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm nhận được có một cỗ chất lỏng lành lạnh tanh nồng cấp tốc đột kích thẳng vào trong khoang miệng hắn, hắn không kịp chuẩn bị nên nuốt phải một ít, lập tức buông lỏng miệng. Lam Vong Cơ lùi ra ngoài, bạch trọc vẫn còn bắn ra từng dòng từng dòng, đọng lại vài phần trên bờ môi mềm lại của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện chống tay xuống giường thấp giọng rên lên một tiếng, Lam Vong Cơ vội vàng vươn tay ôm hắn vào lòng, lại duỗi một tay khác đặt ở phía trước môi dưới đã sưng đỏ nóng hổi của hắn, ý bảo hắn nhổ hết những thứ trong miệng ra. Nước mắt sinh lý trào ra khi nãy vẫn còn đọng lại trên khóe mi của Ngụy Vô Tiện, hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười thật tươi, cúi đầu đặt một nụ hôn nũng nịu lên lòng bàn tay ấm nóng của y. Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói:
"Nhị ca ca... Ta nuốt hết mất rồi."
Hắn đưa mu bàn tay lên lau qua loa tinh dịch trắng đục còn sót lại ở bên môi, thấy đôi mắt màu lưu ly cực nhạt vốn thanh lãnh của Lam Vong Cơ lúc này nóng rực như có lửa tình bùng cháy bên trong. Hai đôi môi một lần nữa quấn quýt lấy nhau, kéo theo Ngụy Vô Tiện ngụp lặn bên trong nụ hôn ướt át triền miên. Ngụy Vô Tiện nghe thấy Lam Vong Cơ thấp giọng gọi hắn:
"Ngụy Anh, Ngụy Anh, Ngụy Anh."
Nửa đêm về sáng Ngụy Vô Tiện ngủ có chút không ngon giấc, lật qua lật lại mấy lần, đôi lúc còn bừng tỉnh. Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng, theo thói quen mà áp lòng bàn tay rộng rãi ấm áp lên bụng dưới của hắn. Lúc này Ngụy Vô Tiện được ôm được dỗ dành mới yên tâm bình thản lại, dần dần ngủ thật sâu. Không nghĩ rằng mới ngủ chưa được bao lâu, ánh mặt trời đã bắt đầu ló dạng, chim chóc ngoài cửa sổ đã bắt đầu cất tiếng hót đón chào bình minh. Ngụy Vô Tiện nặng nề thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy cảm giác buồn nôn nhất định sẽ đến hỏi thăm hắn vào mỗi sớm mai lại bắt đầu bốc lên rồi, nhịn không được túm lấy mép giường nghiêng người sang một bên, hắng hắng cổ họng mà nôn khan. Lam Vong Cơ cũng đang nửa mơ nửa tỉnh, cho nên hơi buông lỏng cánh tay đang ôm hắn ra, sau một lúc lại vươn về phía hắn. Ngụy Vô Tiện thuận thế vỗ vỗ lên mu bàn tay y, nhẹ giọng nói:
"Lam Trạm, ta không sao, ta..."
Câu "ta chỉ hơi buồn nôn thôi"còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, tiếng đập cửa đã dồn dập truyền đến từ bên ngoài phòng dành cho khách, cũng không biết là đang gọi tên người nào, loáng tha loáng thoáng nên hắn nghe không rõ. Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện cảm thấy thái dương đau nhức, đúng là phiền đến mức không thể phiền hơn, với tay xuống dưới giường tìm tòi, sau đó nhặt lên một chiếc giày không biết là của hắn hay là của Lam Vong Cơ, sau đó ném thật mạnh về phía cửa, bực bội quát:
"Làm sao! Mới sáng sớm ra không để cho ai ngủ! Ồn ào cái rắm gì đấy!"
Tiếng gõ cửa bên ngoài lập tức ngưng bặt.
Cơn giận vừa dâng lên trong chốc lát cũng tan biến, Ngụy Vô Tiện kéo tấm màn bằng gấm che kín giường lại, đang muốn vùi đầu ngủ tiếp, bỗng nhiên đầu óc xoay chuyển, cảm thấy hình như có gì đó sai sai thì phải. Một khoảng im lặng thật ngắn, tiếp đến hắn và Lam Vong Cơ đồng thời từ trên giường ngồi phắt dậy. Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, nắm chặt đến mức mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện hơi đau đau. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra, hình như vừa nãy trong lúc hắn còn mơ màng, người ngoài cửa có gọi một cái tên, chính là... "Vong Cơ".
Ngay sau đó, cửa phòng khách thật bị ai đó rầm một tiếng đẩy mạnh ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.