Kim Lân đài.
Hoa yến là tiệc đêm, ánh nến sáng bừng trên cao chiếu rọi, trăm hoa khoe sắc, tạo thành một phen phong tư riêng biệt. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng cưỡi trên Tị Trần, còn chưa kịp đáp xuống đất đã ngửi thấy mùi hoa theo mười dặm gió đêm xộc thẳng vào mũi, phía xa xa là ánh đèn rực rỡ của Kim Lân đài. Ngụy Vô Tiện đứng ở con đường trải đá trắng trong thành Lan Lăng, xoa xoa mũi, nhịn không được mà hắt xì một cái. Lam Vong Cơ lập tức cầm lấy cổ tay hắn, nói:
"Không sao chứ?"
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Làm gì mà có sao được chứ, đương nhiên là không sao rồi! Ta chỉ hy vọng đến khi vào bên trong nhà họ rồi thì đừng có thơm điếc cả mũi giống như khi đứng bên ngoài nữa."
Lam Vong Cơ vẫn cầm tay hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía xa xa, nói:
"Chỉ sợ là không hẳn."
Dạ yến lần này quy mô không nhỏ, cửa lớn cửa nhỏ xung quanh Kim Lân đài đều rộng mở, còn bố trí lối vào riêng biệt cho các gia tộc lớn, để đề phòng việc dòng người chen lấn ngăn chặn bước chân. Ngụy Vô Tiện đứng ở phía sau dòng người, khoanh tay trước ngực nhìn trái nhìn phải một hồi rồi quay đầu sang nói với Lam Vong Cơ:
"Nhà ngươi ở bên kia, Giang thị đi lối này, chúng ta tạm thời tách nhau ra đã, vào đến bên trong không gặp không về?"
Lam Vong Cơ gật đầu đáp lại hắn một tiếng, nhưng vẫn không buông bàn tay đang lẳng lặng nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-xuan-vu-kinh-xuan/1151666/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.