12.
Đêm khuya gió lớn.
Đám đệ tử trẻ tuổi của Liên Hoa Ổ lưng đeo kiếm, trên người mặc đoản bào chuyên dùng khi săn đêm, cẩn thận từng ly từng tý mà chuồn qua hành lang gấp khúc, gõ vang cửa phòng màu đen như mực đang đóng chặt trước mắt.
Cộc cộc cộc, cộc, cộc cộc cộc, cộc...
Gõ một lúc lâu cũng không thấy bất kỳ ai trong căn phòng tối như hũ nút kia lên tiếng trả lời. Thiếu niên gõ cửa nhỏ giọng thì thầm với đồng bạn bên cạnh:
"Đại sư huynh ngủ rồi à? Có phải là không thấy tờ giấy của chúng ta không?"
Một thiếu niên nói:
"Sao có thể! Đại sư huynh cực kỳ nhạy bén, ta lại còn cố ý dùng... tờ giấy to như vậy, sao huynh ấy có thể không nhìn thấy chứ!"
Lại một thiếu niên khác nói:
"Hay là tại ngươi gõ sai rồi, cho nên Đại sư huynh mới mặc kệ ngươi."
Thiếu niên gõ cửa lập tức phản bác:
"Ám hiệu này chính là lão bá trông coi chuồng ngựa nói cho ta biết đấy! Ông ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện, ngay cả ông nội của tông chủ chúng ta cũng từng gặp qua, những điều ông ấy nói còn có thể là giả sao?"
Bọn họ đang chen chúc một chỗ, tranh chấp không ai chịu nhường ai, bất thình lình lại nghe thấy một giọng nói âm u tựa như truyền đến từ một nơi xa xôi nào đó vang lên:
"Các ngươi tìm ai?"
Mấy thiếu niên đồng loạt hoảng hốt, mỗi tên ngoảnh đầu sang một hướng muốn tìm xem giọng nói đó từ đâu mà đến. Không ngờ rằng nhìn nửa ngày, trong sân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-xuan-vu-kinh-xuan/1151661/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.