2.
Tối hôm qua.
Lam Vong Cơ bước vào nội đường, nghe thấy một tiếng cười nhẹ vang lên từ góc phòng, một tiếng cười quen thuộc đến không ngờ.
Dạ yến của Lam thị đương nhiên không có rượu, chẳng qua chỉ là phẩm trà và nghe nhã nhạc, nhưng dù sao cũng có nhiều người tụ tập, không còn sự yên tĩnh tuyệt đối giống như ngày thường. Lam Vong Cơ nhìn về phía tiếng cười kia phát ra, thấy Ngụy Vô Tiện ngồi ở một góc phòng, dựa vào một cây cột nhà, sau lưng kê một cái đệm mềm, mười phần không nhã chính mà nghiêng ngả trên ghế sạp. Bên cạnh hắn tụm năm tụm ba một đám công tử thế gia, nhìn qua có vẻ đều quen biết, trên mặt ai cũng mang theo ý cười.
Một người trong số đó nói:
"Đã sớm nghe nói Ngụy huynh không thích đồ ăn thức uống của Vân Thâm Bất Tri Xứ, không nghĩ đến ngay cả lá trà cũng tự mình mang theo!"
Lại có người nói:
"Lúc trước gia nhân trong nhà nói qua, rằng Ngụy huynh mang theo một xe ngựa chở lá trà từ Vân Mộng đến đây, không biết huynh mang theo nhiều thế làm gì?"
Ngụy Vô Tiện vẫn nghiêng người ngồi tại chỗ, lắc đầu cười nhẹ, tóc đen từ đầu vai buông xuống, nói:
"Nếu ta nói là ta thích ăn món lá trà xào thì sao?"
Mấy người kia không phân biệt được là hắn nói thật hay nói đùa, đành phải miễn cưỡng cười rộ lên phụ họa. Ngụy Vô Tiện lại hơi nâng mắt, không biết vô tình hay cố ý, đúng lúc hay không đúng lúc, chạm phải ánh mắt của Lam Vong Cơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-xuan-vu-kinh-xuan/1151651/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.