Lam Vong Cơ ngồi bên bồn cây nhỏ, cầm tạo giác* trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con mèo bên trong, có chút không biết làm sao.
*tạo giác: saponin hay còn được biết là xà phòng
Hình dạng này cũng không sai lắm, hiện giờ Ngụy Vô Tiện đứng ở trong bồn quả thật chỉ có một cái......
Ánh mắt kia thật sự quái dị, biểu tình thật sự nghiêm túc, hắn thấy sợ cả người, cảm thấy không được tự nhiên, chân có chút co quắp lại hỏi "Lam, Lam Trạm?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ thực ra cũng không tính là tốt, thậm chí có thể nói là có chút khó coi, y run rẩy bắt tay vào làm, đưa một ngón tay ra như muốn búng vào trán của con mèo. Mắt thấy một bàn tay tới gần, nghĩ thầm rằng đây là đang tính giết mình, nhắm mắt lại thành thành thật thật chờ, ai ngờ đợi hồi lâu, cũng không thấy động tác của người nọ tiến thêm nữa......
Ngụy Vô Tiện có chút chờ không kịp, nói "Lam Trạm, ngươi làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ nói "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện bị kêu không đầu không đuôi "Làm sao?"
Lam Vong Cơ nói "Ngươi có đói không?"
Ngụy Vô Tiện càng không hiểu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lam Vong Cơ thấy thế, lần thứ hai nói từng chữ một, còn thành thật hỏi "Ngươi có đói không?"
Ngụy Vô Tiện không hiểu Lam Vong Cơ rốt cuộc "Đói" của y là cái loại "Đói" nào, bởi vậy trong lòng nhất thời rối rắm, không biết ý Lam Vong Cơ rốt cuộc là gì, bởi vậy thật cẩn thận, cho một đáp án lấp lửng "......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tuu-thi-gia-dang/1017562/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.