Một người một mèo bàn bạc không lâu, Ngụy Vô Tiện liền nhớ tới Vân Thâm Bất Tri Xử có gia quy đáng sợ kia, cấu móng vuốt suy nghĩ, giờ Hợi đã qua hơn phân nửa, hắn nói "Lam Trạm, ngươi không ngủ sao?"
Lam Vong Cơ hạ mi mắt, mới vừa rồi còn hơi buồn ngủ nhưng vì hoảng hốt nên thần trí cũng thanh tỉnh, y gật gật đầu, tay đặt bên hông tính cởi áo ra, bỗng nhớ tới một chuyện, nhìn thấy con mèo bên cạnh đang lúc lắc tập đi, đứng dậy rửa mặt một phen, tư thế đoan chính nằm ở trên giường.
Ngụy Vô Tiện di chuyển đến bên cạnh y, chiếc đuôi phất qua khuôn mặt trắng nõn tuấn tú "Lam Trạm, Vân Thâm Bất Tri Xử các ngươi cấm cởi áo?"
Lam Vong Cơ bên kia từ từ nhắm mắt lại, hô hấp loạn dần, nhưng không ngăn động tác của Ngụy Vô Tiện lại, "...... Không có."
Cảm xúc vừa rồi còn tốt, hắn nhịn không được lại quét vài cái, hỏi lại "Vậy ngươi ngủ như vậy không khó chịu sao?"
Lam Vong Cơ "...... Cũng có."
Ngụy Vô Tiện cố ý đùa y "Lam Trạm ngươi thẹn thùng hả?"
Lam Vong Cơ mẫu mực xoay người, đưa lưng về phía con mèo, im lặng không nói.
Ngụy Vô Tiện nhớ tới sắc mặt thay đổi thất thường giống như khi xem xuân cung đồ ngày ấy, đôi mắt to tròn chiếm nửa khuôn mặt cười híp lại thành đường chỉ, hắn đi "Lam Trạm ngươi nhìn ngươi đi, xuân cung đồ thôi, cho dù ngươi xấu hổ, nhưng đều là nam nhân, ngủ một giấc thôi mà ngươi ngượng cái gì? Chẳng lẽ ngươi ngày thường không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tuu-thi-gia-dang/1017558/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.