Mấy tháng nay, Ngụy Vô Tiện đã lĩnh hội đủ bài giảng đầy nhạt nhẽo của Lam Khải Nhân, vừa khô khan mà còn cứng nhắc, ông mà nghe được lại giận sôi máu.
Ngày hôm đó, hắn đi vào Lan Thất, nhân lúc Lam lão tiên sinh chưa tới, ngồi lên bàn sách nghịch một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được góc độ vừa ý, vừa không sợ mình bị phát hiện là mất tập trung, người khác cũng không thấy mình lén lút nghịch trên bàn.
Ngụy Vô Tiện vuốt phẳng lại góc áo, ngồi nghiêm chỉnh chờ Lam Khải Nhân đến, khóe miệng cũng bất giác giương cao, âm thầm khen chính mình "Ta thật đúng là thiên tài!"
Vừa đến lúc, Lam Khải Nhân thong thả đi đến Lan Thất, theo thói quen liếc Ngụy Vô Tiện một cái, đến mức ý cười trên môi hắn phải kéo xuống, trong lòng cả kinh, trực giác nói rằng tiểu tử thối này lại muốn làm gì đó, lại nhìn vở ghi chép trên bàn ông, thầm nghĩ không nên ở đây lâu, vừa ngồi xuống ghế, ông lập tức đứng dậy, nói "Hôm nay không dạy học ở Lan Thất, đi ra theo ta."
Nét mặt tươi cười của Ngụy Vô Tiện cứng đờ, lắc đầu nhỏ giọng cảm thán "Mấy ngày gần đây, lão nhân này càng ngày càng lợi hại, chút biến động nhỏ đều không thể gạt được ông, chỉ sợ sau này cơ hội ngày càng khó lấy...... Ai...... Lam Trạm không thể chơi, hiện tại ngay cả Lam lão tiên sinh cũng không có thể chơi......" Hắn rung đùi đắc ý, xoắn xít đi theo, đột nhiên tròng mắt ngừng lại, tầm mắt dừng ở phía trước một khoảng cách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tuu-thi-gia-dang/1017552/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.