Tại Cô Tô Lam thị, vẻ thanh cao cùng cây cối xanh tươi nằm sâu bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, tường và ngói mang theo sắc trắng, nơi linh thiêng yên tĩnh, nghiêm túc và có thêm một phần thiện ý.
Chính xác là vậy.
Không linh yên tĩnh nằm sau núi của Vân Thâm Bất Tri Xứ, thường ngày là vẻ xinh đẹp ẩn trong những bụi cây, nhìn thoáng thấy thiếu niên có dáng vẻ không nghiêm túc lao vào bụi cây, cầm đầu nhóm người, vất vả quay đầu lại, cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài.
Có người nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Thấy gì không?"
Người cầm đầu kia trả lời: "Không có, Giang Trừng ngươi nhỏ tiếng lại, con mèo này rất thông minh, đừng để nó nghe thấy."
"Ta thắc mắc." Lại một thiếu niên nói nhỏ.
Người cầm đầu nói "Nói đi"
Thiếu niên có thắc mắc trước đó "Ngụy huynh, vì sao chúng ta phải bắt mèo ở trong này?"
Thiếu niên họ Nguỵ đáp lại: "Tại chúng ta rảnh, rảnh đến mức phát bệnh, mà nó lại xuất hiện ngay trước mắt ta, nên cần bắt nó để giải trí chứ?"
Giang Trừng nói: "Lam Vong Cơ đâu! Ngươi không phải cứ nhất quyết trêu chọc y, một ngày không chọc một lần thì cả người khó chịu không phải sao? Hôm nay sao lại không đi tìm y đi?"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhận ra: "Há! Ta có nói đâu! Ý ta là cảm giác như thế nào mà lại vô vị như vậy! Vốn dĩ hôm nay ta không tính đi tìm Lam Trạm? Chúng ta ở đây không bắt mèo mà lại đi tìm y, vừa lúc nhờ y nuôi giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tuu-thi-gia-dang/1017550/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.