Chương trước
Chương sau

31.
"Được rồi, có thể rồi, các ngươi cũng nên tỉnh lại" Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ tay, thở phào nhẹ nhõm giống như đã giải quyết xong một tai hoạ lớn trong lòng, mỉm cười với hắn, Nguỵ Anh liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, rất nhanh mất đi tri giác.
"Lần này ngàn vạn lần đừng lại giẫm lên vết xe đổ" Nguỵ Vô Tiện đỡ lấy chính mình sắp sửa té ngã lộn nhào, lấy Trần Tình chọc chọc vào mặt hắn, "Phải quý trọng cơ hội lần này đó nha ..."
Lời còn chưa dứt, thân hình liền bắt đầu dần dần tan biến, chậm rãi thong thả nhập vào thân thể Nguỵ Anh, vào khoảnh khắc tan biến cuối cùng, hắn nhìn về phía bên kia khoảng không, thấy Lam Vong Cơ giống với mình vào lúc này, nhoẻn miệng cười, dùng khẩu hình lặng lẽ nói, ĐỢI TA NHA, NHỊ CA CA. Nhìn thấy đôi mắt đối phương nhu hoà nhìn mình, hài lòng nhắm mắt lại.
Kiếp này, phòng cho khách.
Nguỵ Anh và Lam Trạm gần như đồng thời cùng mở mắt.
"Lam Trạm!
"Ta đây".
Hai người không hẹn mà cùng lật nghiêng người, nhìn thấy Lam Trạm nằm bên cạnh, Nguỵ Anh trực tiếp nhích người qua, chui vào lòng ngực của đối phương, đối phương cũng rất biết điều mà ôm chặt hắn.
"Lam Trạm", trong lòng ngực truyền đến giọng nói nghẹn ngào, "Chúng ta thành công rồi".
"Ừm"
"Chúng ta đã trở lại".
"Ừm"
"Ta sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện nữa".
"Ta biết".
"Lam Trạm".
"Ta ở đây".
Chuyện trong kiếp trước thật sự là quá mức khắc cốt ghi tâm, hiện giờ Nguỵ Anh nghĩ lại vẫn thấy trái tim co thắt đau đớn.
"Ta ở đây" Lam Trạm trấn an vỗ vỗ lưng Nguỵ Anh.
Bình tĩnh lại một hồi, Nguỵ Anh thò đầu ra, cảm thán nói, "Nhị ca ca, ngươi tại sao tốt như vậy chứ".
Lam Trạm rũ mất, "Là ngươi tốt". Cho nên đối tốt với ngươi bao nhiêu cũng không đủ.
Nguỵ Anh khẽ cười một chút, "Trách ta trách ta, tại sao quay về quá khứ một hồi, con người lại trở nên đa sầu đa cảm lên".
"Là lẽ thường".
"Nhưng Lam Trạm, tâm ma của chúng ta cũng thật là biết lừa người". Nguỵ Anh cười nói, "Nói cho ký ức gì đó, rõ ràng chính là bọn họ lấy ký ức đi mất".
Nghĩ đến bọn họ, Nguỵ Anh không khỏi nói, "Lam Trạm, chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi".
Thấy bộ dạng tỏ ra không hiểu gì của Lam Trạm, Nguỵ Anh cọ cọ vào lòng Lam Trạm, "Trong mộng ta không nhìn ra, nhưng hiện giờ ta nhìn ra được rồi, tâm ma của chúng ta, cũng là trời sinh một đôi đó".
"Ừm" Lam Trạm yên lặng ôm chặt người trong lòng, nói một cách chắc chắn, "Trời sinh một đôi"
Nguỵ Anh và Lam Trạm, trời đã định là đạo lữ, cho dù là tâm ma cũng không ngoại lệ.
Nhưng hiện giờ còn có việc quan trọng hơn, bọn hắn hôn mê đã lâu, lại được sắp xếp ở chỗ này, sau khi tỉnh lại nhất định không thể thiếu một phen dò hỏi.
Vài chuyện lớn, tất nhiên không thể thiếu, ví dụ như, Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt, lại ví dụ như ... Liên Hoa Ổ diệt môn, nghĩ đến đây, ánh mắt Nguỵ Anh ảm đạm.
"Lam Trạm" Nguỵ Anh còn chưa mở miệng, Lam Trạm đã biết hắn muốn nói gì.
"Quỷ đạo, ta không thể không tu luyện". Hai người bọn hắn đều rất rõ ràng, Xạ Nhật Chi Chinh muốn giành thắng lợi, ắt không thể thiếu quỷ đạo, nếu không, Xạ Nhật Chi Chinh chắc chắn sẽ kéo dài lâu hơn, thương vong sẽ càng lớn hơn nữa.
Lam Trạm không nói gì. Về lý, y biết Nguỵ Anh tu quỷ đạo cực kỳ quan trọng đối với Xạ Nhật Chi Chinh, thiếu Nguỵ Anh, chiến tranh sẽ càng thêm tàn khốc. Về tư, y lại không muốn để Nguỵ Anh vì tu quỷ đạo mà thể xác và tinh thần bị hao tổn, chịu sự thoá mạ của người đời, cho dù trong Xạ Nhật Chi Chinh cống hiến to lớn như thế nào, sau đó vẫn sẽ bị mọi người kiêng kị bởi vì thực lực quá lớn, bảo vật luyện được cũng khiến người ta mơ ước.
Y, không thể lần thứ hai mất đi Nguỵ Anh.
"Lam Trạm", Nguỵ Anh chui ra khỏi lòng ngực Lam Trạm, quay người ấn y lên giường, hai chân khoá ngồi bên trên.
Đôi tay ôm lấy đầu y, tinh tế hôn xuống mấy cái lên cánh môi, vừa hôn vừa nói, "Lam Trạm, Hàm Quang Quân, Lam nhị ca ca, ngươi còn không tin ta sao?"
Lam Trạm trầm mặc không nói.
"Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, đơn giản là lo lắng cho thân thể của ta, lo lắng ta chịu những kiêng kị này kia của tiên môn bách gia". Hắn dịu dàng và lưu luyến vuốt ve đôi môi của Lam Trạm, "Hiện giờ kim đan của ta vẫn còn, quỷ đạo sẽ không khiến ta dễ dàng mất khống chế giống như kiếp trước, huống hồ sau khi hiến xá trở về, ta có bao giờ từng mất kiểm soát đâu? Cho dù không có tác dụng, còn có ngươi mà, Hàm Quang Quân nhất định sẽ không keo kiệt bảo vệ cho nam tử yếu đuối ta đây, không phải sao?"
"Nguỵ Anh" Lam Trạm bất đắc dĩ nói.
"Nè, đây nè" Nguỵ Anh vội nói, hắn biết Lam Trạm đồng ý.
Thở dài một hơi, Lam Trạm thoả hiệp, "Vạn sự không thể cậy mạnh".
"Lam Trạm ..." Nguỵ Anh cúi đầu, "Có ngươi ở đây, ta không phải một mình, cần gì phải cậy mạnh ..."
Mơn trớn cánh môi, Lam Trạm giơ tay giữ lấy đầu Nguỵ Anh, lại đè xuống hôn lên.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa mở ra không hề có dấu hiệu báo trước. Sau khi học xong, như thường lệ, Giang Trừng đến đây xem tình hình của Nguỵ Vô Tiện, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Trừng hận không thể tự móc mắt mình ngay tại chỗ.
Hai người trước mặt kia là ai? Hẳn không phải là bị đoạt xá rồi chứ?
Thật lâu sau đó, Giang Trừng vẫn không thể hiểu được, chẳng qua hôn mê mấy ngày thôi, hai người hoàn toàn trái ngược nhau làm thế nào lại có thể ở bên nhau.
Thấy bình thường Nguỵ Vô Tiện trêu chọc tiểu cô nương hăng say như vậy, tại sao đột nhiên đoạn tụ như thế, lại còn đoạn tụ với Lam nhị công tử, người nổi tiếng với gương mặt lạnh lùng băng giá. Nhưng sau này nhìn thấy hai người đối đãi nhau lúc bình thường, Giang Trừng, hừ, gương mặt lạnh lùng băng giá, gương mặt lạnh lùng băng giá cái rắm í, Nguỵ Vô Tiện kia đều đã bị Lam Vong Cơ sủng đến mức sắp trở thành tàn phế rồi.
Sau sự việc này mấy năm, Tu chân giới đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là đệ tử đầu tiên của Giang gia tại Lịch Dương, tình cờ thấy Thường Thị hành động ác bá, phẫn nộ ra tay, mang về một đứa bé ăn mày, thu làm đệ tử nhỏ nhất của Giang thị. Sau đó là Lam thị nhận một môn sinh mới họ Mạnh, nghe nói là con rơi của tông chủ một đại gia tộc nào đó, nhưng dưới sự dạy dỗ của Lam gia cũng dần dần bỏ đi chấp niệm trước kia. Sau nữa là Kỳ Sơn Ôn thị từ từ càn quấy khiến tiên môn bách gia không thể không liên hợp đứng lên kháng chiến, không thể không nhắc tới chính là, trong Xạ Nhật Chi Chinh có một kỳ nhân dị sĩ dùng quỷ đạo giúp đỡ kháng chiến, sau khi cứu một chi mạch y sư Ôn thị, thì biến mất không tung tích.
Còn có rất nhiều rất nhiều, chẳng hạn như hôn lễ cực kỳ long trọng của trưởng nữ Giang gia và công tử Kim gia, mấy chục năm sau vẫn luôn khiến người ta ca thán là tuyệt đỉnh. Lại ví như, không biết vì sao Giang gia thiếu tông chủ bị đưa vào danh sách đen, đến nay vẫn bị mẹ ép đi kết thông gia, khổ không nói nổi. Lại ví như, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, không thể không nhắc tới, là tình yêu tuyệt vời giữa Cô Tô Lam nhị công tử và đệ tử đứng đầu Vân Mộng.
Cuối cùng hết thảy, mọi người đều mạnh khoẻ.
--------------------------------------------------------------------
CHÍNH VĂN HOÀN. Còn 5 phiên ngoại nói về Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.