Đứng ở phía sau hắn, còn không phải là bản thể âm khí lạnh lùng kia của chính hắn sao? Đôi mắt đỏ ngầu của người nọ nhìn chằm chằm vào hắn, tua rua đỏ tươi đung đưa theo động tác của y, không ngừng tung bay trong không trung, lộ ra chút vẻ bất cần đời.
"Là ngươi khiến ta và Lam Trạm đi vào mộng cảnh này?" Nguỵ Anh nhìn y, hỏi. Trong lòng hắn loáng thoáng có một cảm giác, nhưng vẫn chưa thực sự xác định.
"Có phải hay không, trong lòng ngươi không phải đã có ý tưởng rồi sao?" Nguỵ Vô Tiện dừng động tác lại, cười như không cười mà nhìn hắn.
Nguỵ Anh im lặng.
Nguỵ Vô Tiện tựa như là không muốn cho hắn có thời gian tự ngẫm, gọn gàng dứt khoát, "Ta là tâm ma của ngươi".
"Tâm ma..." Nguỵ Anh lẩm bẩm nói.
"Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, cho dù sau khi ngươi hiến xá trọng sinh che giấu mình thật tốt, nhưng những chuyện ngươi làm khi ngươi là Di Lăng Lão Tổ, ngươi vĩnh viễn không thể nào quên". Nguỵ Vô Tiện làm như đang cảm thán, ngâm nga nói, "Hay cho một tấm lòng son, hay cho câu trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn ngây thơ vô tội".
Lời còn chưa dứt, câu chuyện lại thay đổi, từng chữ từng chữ đâm vào tim, lạnh lùng nói, "Ngươi dám nói việc Liên Hoa Ổ bị diệt môn không có liên quan tới ngươi, dám nói cái chết của Kim Tử Hiên không phải do ngươi gây ra, dám nói sư tỷ không phải vì người mà chết hay sao?! Là ai, là ai làm cho Kim Lăng thành trẻ mồ côi không cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tro-ve-thuo-ban-dau/479631/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.