Cứ vậy Lam Trạm và Nguỵ Anh nhìn 'Nguỵ Anh' vừa lừa vừa gạt kêu Giang Trừng bịt mắt bằng miếng vải đen, chống cành cây dài mò mẫm tìm đến người gọi là 'Bão Sơn Tán Nhân".
Lam Trạm rũ mắt, gắt gao nắm tay Nguỵ Anh, đi từng bước theo Giang Trừng lên một ngọn núi, mỗi một bước đi, đều giống như dùng hết sức lực cả đời.
Không khí rất là trầm mặc, Nguỵ Anh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm ngược lại tay Lam Trạm, giống như làm vậy là có thể cho hắn thêm dũng khí. Hắn có thể hiểu cảm nhận của Lam Trạm, nhưng kim đan này, hắn không thể không mổ.
Trên đỉnh núi, Ôn Tình, Ôn Ninh còn thêm 'Nguỵ Anh' đều đã chờ sẵn ở đó.
Thấy Giang Trừng đi lên, Ôn Tình vẫn không khỏi quay đầu lại nhìn 'Nguỵ Anh', làm như dò hỏi ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mổ đan chưa, hiện giờ đổi ý vẫn kịp. 'Nguỵ Anh' đối với việc này chỉ lắc đầu, ánh mắt kiên định. Thấy ý định hắn kiên quyết, Ôn Tình lặng lẽ thở dài, quay đầu ra hiệu cho Ôn Ninh gõ chuông.
Tiếng chuông lanh lảnh khiến đàn chim bay xào xạc, tiếng chuông vừa dứt, Ôn Tình chĩa kiếm vào người Giang Trừng vốn đang mờ mịt vì tiếng chuông, lạnh lùng nói: "Nơi này cấm người ngoài đi vào, dừng bước ở đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Giang Trừng dừng bước, cảm nhận được mũi kiếm trước ngực, không khỏi nắm chặt lấy cành cây, yên lặng nuốt xuống một cái, nói, "Ta, ta là có lý do để tới đây".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tro-ve-thuo-ban-dau/479626/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.