Vốn cho rằng chỉ cần mấy canh giờ là có thể tỉnh lại, không ngờ tới gần giờ cơm tối, hai người vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Lam Khải Nhân không thể không viết một phong thư gấp rút gửi đến Vân Mộng, mời Giang Phong Miên đến đây cùng bàn bạc việc này, không cần kể Vân Mộng nhận được thư này binh hoang mã loạn như thế nào, bên này cũng là mảnh mây buồn u ám.
Lam Khải Nhân cau mày, cho dù làm thế nào, ông cũng không tìm ra rốt cuộc trên người cả hai có vấn đề gì, nhìn hai người nằm trên giường, ông thật sự bó tay không có biện pháp.
"Thúc phụ, Vong Cơ?" Lam Hi Thần nhìn hai người trên giường, lo lắng sốt ruột.
Lam Khải Nhân lắc lắc đầu, thở dài một hơi, "Hiện giờ chỉ mong Giang tông chủ có thể mau chóng chạy đến". Hy vọng ông ấy có biện pháp giải quyết việc này.
Giang Trừng ở một bên im lặng siết chặt nắm tay, y đã ở đây canh giữ thật lâu, nhìn đại sư huynh luôn vui vẻ hoạt bát không lo lắng gì giờ cứ im lặng nằm trên giường bất tỉnh nhân sự như vậy, cảm giác rất là không thực.
Trước khi rời đi Nhiếp Hoài Tang trấn an y, "Nguỵ huynh cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không sao". Nhưng như thế này làm sao y yên tâm được.
Trong mộng cảnh
Nguỵ Anh hai mắt đỏ bừng, bùm một tiếng thật lớn quỳ gối xuống mặt đất, Lam Trạm ở bên cạnh im lặng bảo vệ hắn.
Liên Hoa Ổ ngày xưa tiếng cười nói rộn ràng, giờ đã thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tro-ve-thuo-ban-dau/479624/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.