Chương trước
Chương sau
Vốn cho rằng chỉ cần mấy canh giờ là có thể tỉnh lại, không ngờ tới gần giờ cơm tối, hai người vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Lam Khải Nhân không thể không viết một phong thư gấp rút gửi đến Vân Mộng, mời Giang Phong Miên đến đây cùng bàn bạc việc này, không cần kể Vân Mộng nhận được thư này binh hoang mã loạn như thế nào, bên này cũng là mảnh mây buồn u ám.
Lam Khải Nhân cau mày, cho dù làm thế nào, ông cũng không tìm ra rốt cuộc trên người cả hai có vấn đề gì, nhìn hai người nằm trên giường, ông thật sự bó tay không có biện pháp.
"Thúc phụ, Vong Cơ?" Lam Hi Thần nhìn hai người trên giường, lo lắng sốt ruột.
Lam Khải Nhân lắc lắc đầu, thở dài một hơi, "Hiện giờ chỉ mong Giang tông chủ có thể mau chóng chạy đến". Hy vọng ông ấy có biện pháp giải quyết việc này.
Giang Trừng ở một bên im lặng siết chặt nắm tay, y đã ở đây canh giữ thật lâu, nhìn đại sư huynh luôn vui vẻ hoạt bát không lo lắng gì giờ cứ im lặng nằm trên giường bất tỉnh nhân sự như vậy, cảm giác rất là không thực.
Trước khi rời đi Nhiếp Hoài Tang trấn an y, "Nguỵ huynh cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không sao". Nhưng như thế này làm sao y yên tâm được.
Trong mộng cảnh
Nguỵ Anh hai mắt đỏ bừng, bùm một tiếng thật lớn quỳ gối xuống mặt đất, Lam Trạm ở bên cạnh im lặng bảo vệ hắn.
Liên Hoa Ổ ngày xưa tiếng cười nói rộn ràng, giờ đã thành một mảnh địa ngục trần gian.
Khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều là những thi thể quen thuộc, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt rưng rưng nước mắt của Nguỵ Anh, một mảnh mờ mịt.
"Lần này ta đại diện cho Ôn gia và Ôn công tử, tới trừng trị một người".
"Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt này! Đáng hận! Đáng hận đến cực điểm! Nhìn xem vì ngươi, nhà chúng ta gặp tai hoạ gì!"
"Nguỵ Anh! Ngươi nghe rõ cho ta! Che chở cho Giang Trừng thật tốt, chết cũng phải che chở hắn, có biết hay không?!"
"A Anh, A Trừng... Ngươi phải để ý nhiều hơn".
"Mẹ ơi!" "Cha!!!"
Tiếng kêu xé lòng của Giang Trừng dường như vẫn còn văng vẳng ở bên tai, hắn nhìn xuyên qua màn nước mắt mông lung, nhìn vào Liên Hoa Ổ lúc này đã hoàn toàn không thể nhận ra.
"Đều là, lỗi của ta, là lỗi của ta" Nguỵ Anh lẩm bẩm nói, "Ngu phu nhân nói không sai, ta quả nhiên là một tai hoạ, sẽ mang lại phiền toái lớn cho Giang gia...."
"Nguỵ Anh!" Lam Trạm nghiêm giọng, ôm đầu hắn xoay qua, nhìn vào đôi mắt hắn nói từng câu từng chữ, "Đây không phải là lỗi của ngươi, cho dù không lấy ngươi làm cái cớ, dã tâm Ôn gia bừng bừng, cũng sẽ không từ bỏ việc chiếm Liên Hoa Ổ làm trạm giám sát!"
Y biết tầm quan trọng của Liên Hoa Ổ đối với Nguỵ Anh, nhìn dáng vẻ suy sụp của Nguỵ Anh, Lam Trạm cũng rất là không dễ chịu, tai hoạ diệt môn, không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói xong.
"Nguỵ Anh! Ngươi nghĩ lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đi, ngươi chỉ là cái cớ thôi, không cần đem mọi lỗi lầm áp lên người mình".
Đây không phải là lỗi của ngươi....
Sao có thể không phải là lỗi của ta?
"Lam Trạm! Lam Trạm!!" Nguỵ Anh nhịn không được khóc rống lên.
"Ta ở đây, Nguỵ Anh, ta ở đây" Lam Trạm ôm lấy hắn, trấn an nói, "Hiện giờ tất cả những chuyện này đều chưa xảy ra, Nguỵ Anh. Liên Hoa Ổ không có việc gì, đã biết được những chuyện này, chúng ta nhất định sẽ không để cho nó phát sinh lần nữa".
"Đợi chúng ta tỉnh lại, nói cho Giang thúc thúc bọn họ đi, Lam Trạm, ta sợ". Nguỵ Anh ngẩng đầu, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, "Ta sợ những chuyện này thật sự sẽ xảy ra".
"Được" đôi mắt màu lưu ly của Lam Trạm nhìn hắn chăm chú, "Ta sẽ cùng với ngươi".
"Cám ơn ngươi, Lam Trạm".
Lam Trạm lắc lắc đầu, trịnh trọng nói: "Giữa ta và ngươi, không cần nói cám ơn".
Nhìn Liên Hoa Ổ đẫm máu ngút trời, Nguỵ Anh khắc sâu hình ảnh này vào đáy lòng, ngàn đời không quên.
Đúng lúc này, hình ảnh thay đổi, Nguỵ Anh và Lam Trạm thấy Giang Trừng vì dẫn dụ truy binh rời đi, bị Ôn gia bắt giữ và hoá đan.
Nguỵ Anh im lặng, không có ai hiểu rõ y hơn hắn, Giang Trừng là một người không chịu thua kém, rất coi trọng tu vi và linh lực của mình. Mà bây giờ, Hoá Đan Thủ ra tay, đập nát toàn bộ tu vi, lòng tự tôn, hy vọng báo thù của y!
Nguỵ Anh nhịn không được siết chặt nắm tay, ngay cả móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay hắn cũng không để ý. Hắn thật sự thiếu nợ Giang gia quá quá nhiều, nhiều đến mức không biết rõ nữa.
Lam Trạm lo lắng nhìn hắn, phải nắm bàn tay Nguỵ Anh gỡ ra, không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy bốn dấu móng tay thật sâu.
Thấy ánh mắt lo lắng của Lam Trạm, Nguỵ Anh lắc đầu, ý bảo mình không sao, xốc lại tinh thần tiếp tục xem.
Sau đó thấy tỷ đệ Ôn Tình thu nhận giúp đỡ hắn và Giang Trừng, trộm thi thể của Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân trở về.
Nhìn thấy thi thể bọn họ, Nguỵ Anh hai mắt đẫm lệ. Hắn quỳ thụp xuống, dập đầu thật mạnh.
"Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, Nguỵ Anh hổ thẹn với các người, là ta không bảo vệ tốt cho Giang Trừng, hại Giang Trừng bị hoá đan, ta nhất định sẽ nghĩ cách để Giang Trừng có lại kim đan, cho dù lấy kim đan của ta cho hắn cũng không sao, xin các người yên tâm".
Sau đó Nguỵ Anh và Lam Trạm liền nhìn thấy 'Nguỵ Anh' đi cầu xin Ôn Tình lấy kim đan của mình cho Giang Trừng, mặc cho Ôn Tình nói xác suất thành công không quá năm phần, 'Nguỵ Anh' vẫn dứt khoát kiên quyết năn nỉ đổi đan. Chịu không nổi việc hắn cứ năn nỉ mãi, Ôn Tình cuối cùng cũng đồng ý.
"Nguỵ Anh!" Lam Trạm vừa hoảng sợ vừa giận dữ, "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?" Mổ đan đó! Sau khi mổ đan xong, tương đương với việc cả đời này Nguỵ Anh không lên được đỉnh cao, trở thành một phế nhân tầm thường. Đối với một người có thiên phú tuyệt đỉnh như hắn, đây là một đả kích lớn tới cỡ nào!
Nguỵ Anh trầm mặc một hồi, nói: "Lam Trạm, ta phế đan cũng không lo không có đường đi, Giang Trừng thì không được. Nếu cả đời hắn chỉ có thể làm một người bình thường, thì đời này của hắn tiêu rồi".
Vậy còn ngươi? Lam Trạm hít sâu mấy hơi thở, mất kim đan, vậy ngươi phải làm sao bây giờ? Nhưng y không thốt nên lời.
Đây gần như là một tình cảnh khó cả đôi đường, không có cách giải.
Lam Trạm rũ mi mắt xuống, dùng đôi mắt nhạt như màu lưu ly kia nhìn chăm chú vào mặt Nguỵ Anh, cuối cùng vươn một tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Nguỵ Anh một chút.
"Sau này, mọi sự có ta". Cuối cùng Lam Trạm chỉ nói ra được những lời này. Ngươi có thể ỷ vào ta một chút, rồi lại ỷ vào ta một chút, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, kiếp trước ta không bảo vệ ngươi tốt, kiếp này ta tuyệt đối sẽ bảo vệ ngươi.
"Ừm, Lam Trạm, ta tin ngươi". Mi mắt Nguỵ Anh cong cong.
Cảm ơn ngươi, Lam Trạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.