Ngày hôm sau trong Lan Thất.
Ngày nghe học đầu tiên, Nguỵ Anh chán muốn chết nhìn đám học trò lục tục đi vào trong này.
Nhờ phúc của Lam Trạm, từ xưa đến nay hắn lần đầu tiên đi vào học đường sớm nhất, thế nên khi Giang Trừng vừa ngáp vừa đi vào thì không thể không trợn tròn hai mắt.
Thấy Nguỵ Anh, Giang Trừng giận sôi máu. Y ba bước nhảy thành hai bước vọt tới trước mặt Nguỵ Anh, hai tay vỗ mạnh xuống mặt bàn phía trước hắn, cả giận nói: "Nguỵ! Vô! Tiện! Tối hôm qua ngươi chết ở đâu vậy, ngày đầu tiên tới Cô Tô ngươi không ở trong phòng ngủ mà đi lang thang ở đâu?"
"Ngươi tới tìm ta?" Nguỵ Anh có chút chột dạ, tối hôm qua hắn vẫn luôn ở bên kia với Lam Trạm mà.
"Vô nghĩa, ta không tìm ngươi thì tìm ai. Ta nói cho ngươi biết, không chỉ đêm qua ta tới tìm, mà sáng nay cũng tới!" Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất người giải thích thành thật cho ta, đừng đánh trống lảng với ta".
Không ai rõ ràng trình độ ngủ nướng của Nguỵ Anh hơn y, vì không muốn để cho Lam lão tiên sinh có ấn tượng xấu, nên sáng sớm tinh mơ y đã dậy đi tìm hắn, hắn không ở trong phòng không nói, thế mà lại còn đến sớm hơn cả y, tuyệt đối là có vấn đề.
"Ta ấy hả" sắc mặt Nguỵ Anh không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng hỗn loạn một đống. Hắn hơi nhổm dậy câu lấy vai Giang Trừng, cố làm ra vẻ bí ẩn nói, "Khụ khụ, ta nói cho ngươi nhưng ngươi đừng khoe khoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tro-ve-thuo-ban-dau/479622/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.