Lam Vong Cơ khí thế hiên ngang ôm hắn đi xuyên qua đám đông, dừng chân trước một quầy hàng bày đầy son phấn.
Làn hương ập vào mặt, xanh xanh đỏ đỏ, tất cả vẻ đẹp đó đều thua Hàm Quang Quân nghiêm trang phong quang tế nguyệt nhà ngươi.
Nguỵ Vô Tiện dùng vẻ mặt một lời khó nói hết đối diện với tầng tầng lớp lớp các hộp son bày trên quầy hàng, Nguỵ mỗ hắn không phải là chưa từng mua qua thứ đồ này, nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cùng với Lam Vong Cơ mua sắm tại quầy hàng này. Hơn nữa Lam Vong Cơ đang cầm một hộp son màu đỏ thẫm tươi đẹp, nhìn màu đỏ bóng mượt đắp ắp trong hộp đó, lại liếc hắn một cái.
"... Hàm Quang Quân, ngươi không phải là muốn mua..." Hắn cảm thấy nội tâm mình đang lơ lửng trong cơn mưa gió hỗn loạn, không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành thật cẩn thận cười lấy lòng nói: "Màu này đỏ quá, Hàm Quang Quân, hay là đổi hộp bên cạnh nhạt hơn một chút, bôi lên mới đẹp. Ha?"
Lam Vong Cơ cực kỳ nghiêm túc cầm một hộp sơn khác màu đỏ nhạt, so sánh với gương mặt đẹp trai ngời ngời của Nguỵ Vô Tiện một lát, rốt cuộc đại phát từ bi đặt hộp son đỏ lè kia xuống.
Nguỵ Vô Tiện mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thì trái tim nhỏ bé đang rất mệt mỏi lại bị tung lên cao bởi một cơn sóng thần.
Hàm Quang Quân nói với người bán son phấn: "Làm phiền, đủ màu"
Đờ mờ...
Nguỵ Vô Tiện ngốc tại chỗ, thấy Lam Vong Cơ lấy bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-toai-van-sac/567234/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.