Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, đôi môi thường xuyên mím lại thế nhưng giờ lại hơi cong lên một nụ cười nhợt nhạt, như ánh nắng từ trên trời rọi xuống ngọn núi ngàn năm tuyết phủ, có thể làm tan chảy tất cả những dòng sông băng lạnh lẽo.
Y nói với Nguỵ Vô Tiện: "Mạt ngạch Lam gia có ý nghĩa tự mình quy thúc (tự kềm chế bản thân),cho nên... chỉ được phép ở trước mặt đạo lữ, mới không cần phải kềm chế."
Trước mặt đạo lữ mới có thể tháo bỏ mạt ngạch, ý là không cần kềm chế?
Nguỵ Vô Tiện mờ mịt nhắc lại: "Vậy ngươi ở trước mặt ta tháo mạt ngạch xuống, ta lại không phải..."
Hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.
Vì sao lần đầu tiên Lam Vong Cơ nghe thấy hắn muốn mạt ngạch thì tức giận.
Sau đó đụng vào một lần, Lam Vong Cơ nổi giận giống như tiểu thư khuê các bị lưu manh sờ vào người vậy.
Lúc trước hai người bọn hắn bị nhốt trong động Huyền Vũ, hắn vì nóng lòng cầm máu vết thương cho Lam Vong Cơ, mạnh bạo rút mạt ngạch làm dây buộc ga rô....
Sau này tại sao hắn nhắc đến mạt ngạch, Lam Vong Cơ không hề nổi giận...
Hoá ra... Mỗi lần hắn nói mượn mạt ngạch với Lam Vong Cơ, vào tai đối phương, lời này không khác gì cầu thân (hỏi cưới) á...
"Hic..." Nguỵ Vô Tiện ngẩn người ngay tại chỗ, nhưng gương mặt và cổ lại thành thật mà đỏ bừng một mảnh.
Như vậy là hắn hết lần này đến lần khác cứ khinh bạc nam nhân băng thanh ngọc khiết trước mặt hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-toai-van-sac/567222/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.