Có rất nhiều cư dân bình thường ở bên trong thành Lang Gia, Nguỵ Vô Tiện không thể công khai để thủ hạ tà linh của hắn ngang nhiên hành động cùng với hắn, tất cả đều thả ở khu nghĩa địa ở ngoại ô.
Hôm nay hắn không tham gia nghị sự, trái lại quay về chỗ ở tạm của mình, tìm hồ dán, kéo, giấy Tuyên Thành mày mò cả một buổi chiều, cho đến khi trời tối Lam Vong Cơ mang theo hộp đồ ăn đến, hắn mới phát hiện mình sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng.
Trăng non treo cao trên bầu trời xanh thẫm, gió nhẹ mang tới hương hoa cùng một chút mùi đàn hương khó nhận ra, nam nhân mặc bạch y như tuyết chậm rãi đi vào sân, đặt hộp đồ ăn màu đỏ son mạ vàng lên bàn đá, nhẹ giọng nói: "Nguỵ Anh".
"Ồ? Lam Trạm? Sao ngươi lại tới đây?" Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, trong tay cầm một con người giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay, tay kia cầm bút đang muốn vẽ miệng cho búp bê bị chệch đi, búp bê kia trong nháy mắt từ miệng nhỏ hoa đào biến thành mồm to đỏ lòm.
Lam Vong Cơ nhìn thấy dung mạo không nỡ nhìn của người giấy trong tay hắn, khẽ lắc đầu, mở ra hộp đồ ăn, đem mấy món ăn nhẹ và thố canh bày ra mặt bàn, giải thích: "Không thấy ngươi ở nhà ăn, nghĩ rằng ngươi chưa ăn tối".
Nguỵ Vô Tiện buông con người giấy bị huỷ dung xuống, đứng dậy khỏi ghế, vặn vẹo thắt lưng cứng đờ cả ngày, ngửi thấy mùi đồ ăn tâm trạng tốt lên, vui vẻ giơ tay lấy đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-toai-van-sac/567216/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.