Chương trước
Chương sau
Nước suối mát lạnh trong suốt, Nguỵ Vô Tiện đứng trong nước, nhưng cũng không cảm thấy lạnh, oán khí nhập thể, hắn sớm đã quen nhiễm khí lạnh quanh thân.
Trong đầu hiện lên khoảng thời gian ngắn rơi vào tử địa mấy tháng trước, hắn thầm nghĩ, từ Loạn Tán Cương ra, lần lượt tàn sát từng tu sĩ Ôn gia ở trạm giám sát các nơi, đuổi giết Ôn Triều và Ôn Trục Lưu... Sau khi cùng Giang Trừng gặp lại, bọn hắn thống nhất lộ trình chiến đấu, dọc đường đi phục kích lực lượng Ôn gia, thẳng tiến đến gần Giang Lăng. Thành Giang Lăng là một cứ điểm quan trọng của Kỳ Sơn Ôn thị, tu sĩ bên trong thành đông đảo, mà quân lực Vân Mộng Giang thị đóng giữ ở đây chỉ bằng một nửa tổng quân số, không thể dùng sức để chiếm. Nhưng thành Giang Lăng lại là trận địa quan trọng cần phải chiếm được trước khi phản công vào Liên Hoa Ổ của Vân Mộng, vì vậy Giang Trừng và hắn nhất định phải cẩn thận.
Vốc một bụm nước xối lên trên mặt, hắn nhìn lên những đốm nắng nhỏ vụn xuyên qua đám lá dày rơi xuống đất, lặng lẽ thở dài.
Không phải đã thoát khỏi nơi quỷ quái kia hay sao? Tại sao lại hoàn toàn không cảm thấy vui sướng chứ?
Cùng người nhà gặp lại đương nhiên là vui mừng, nhưng hắn cũng biết không thể quá mức thân cận với mọi người, một mặt hắn bị oán khí nhập thể, nhiệt độ cơ thể so với người thường sẽ thấp hơn, dễ dàng thu hút tà ám đến gần người, mặt khác... cũng không thể để bị phát hiện.
Hắn xác thật là không từ một thủ đoạn nào, ra lệnh cho hung thi thủ hạ đào mồ luyện hoá xác chết làm binh lính, tu sĩ Ôn gia chết trận cũng trở thành lưỡi dao sắc bén tấn công lại đồng đội. Hắn trở về doanh trại Giang gia không đến hai tháng, các đệ tử thế gia khác nhìn thấy hắn và cây sáo đen trong tay, đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ xa lánh – doanh trại Giang gia có một người quỷ tu, thủ đoạn tà môn ác độc, có thể bằng vài lá bùa khiến người ta rơi vào một cơn ác mộng tàn sát lẫn nhau, có thể thao túng binh lính xác chết, làm cho người chết không nhắm mắt.
Hắn không dám tự mình suy nghĩ kỹ càng đám người tu tiên thế gia ở trước mặt nhìn hành động cử chỉ của hắn khác người như thế nào, nhưng hắn luôn không muốn đối diện với ánh mắt nghiêm khắc lạnh như băng của người nọ.
Lam Vong Cơ có lẽ giống như các tu sĩ gia tộc khác, hẳn là nhìn mình không vừa mắt.
Tiếng đàn lảnh lót, truyền tới từ cách đó không xa, như là nhắc nhở có ai đó đang đến gần. Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng lập tức cảnh giác bước lên bờ, kéo quần áo để trên tảng đá khoác vào người, trong miệng huýt một tiếng sáo kỳ dị, triệu hoán hung linh.
"Là ta, thay Giang cô nương đưa quần áo sạch đến cho ngươi". Lam Vong Cơ dùng linh lực truyền âm, sau đó một bọc quần áo ném về phía Nguỵ Vô Tiện.
"Lam Trạm? Làm thế nào mà ngươi vẫn đến?" Nguỵ Vô Tiện giơ tay chụp được bao quần áo, lấy quần áo sạch ra thay. Khi mái tóc dài vẫn còn ướt, liền thấy nam nhân mặc bạch y từ trong rừng chậm rãi bước tới.
Người nọ trên người không có sát khí, sắc mặt vẫn thanh lãnh như mọi khi, hung linh của Nguỵ Vô Tiện cảnh giác gào rống nhưng không ngừng lui về phía sau, vừa sợ hãi sức mạnh của người mới tới, lại vừa phải vâng mệnh bảo vệ chủ nhân mà chống đỡ, rất là tội nghiệp.
Thanh niên mặc hắc y thở dài, ra lệnh cho hung linh rút lui, bản thân mình ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối, thần thái lười biếng, con ngươi có màu sắc của bóng đêm nửa là nghi hoặc nửa là tò mò quan sát Lam Vong Cơ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp khó nói thành lời, tựa như có xen lẫn lo âu hoặc là thương tiếc, đôi môi mỏng xinh đẹp mím chặt, mặt mày vẫn tuấn lãng như thế. Nguỵ Vô Tiện không rõ vì sao đối phương lại nhìn mình kiểu đó, thấy y đưa tay về phía mình, theo bản năng nghiêng người tránh đi.
Nhưng tay Lam Vong Cơ chỉ dừng trước chóp mũi hắn, nhẹ nhàng bấm khẩu quyết khử nước, làm khô tóc của hắn. Nguỵ Vô Tiện mơ hồ cảm thấy hành động này quá thân mật, chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói gì, Lam Vong Cơ đã dùng tư thế tao nhã ngồi xuống bên cạnh hắn, thản nhiên nói: "Đưa tay".
Nguỵ Vô Tiện không hiểu ra sao: "Hả?"
Lam Vong Cơ lấy thuốc trị thương từ trong tay áo ra, ý bảo hắn đưa tay trái ra.
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cảm nhận được tâm trạng thụ sủng nhược kinh gì đó, hắn lẩm bẩm nói: "Lam Trạm, ngươi bị quỷ bám vào người hay sao? Như thế này..."
Như thế này dịu dàng, cùng với người giằng co sáng sớm nay ở trên đường quả thực như hai người khác nhau.
Người này chẳng lẽ còn không phân biệt được bị quỷ bám vào người là như thế nào?
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, mới giải thích: "Xức thuốc cho ngươi".
"Ồ..." Đại khái là thái độ Lam Vong Cơ quá ôn hoà, khiến Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn đưa tay ra, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh chạm vào bàn tay ấm áp của nam nhân, ngược lại giống như bị phỏng mà rụt tay về.
Lam Vong Cơ không cưỡng ép hắn, chỉ dùng khăn sạch, thấm chút thuốc mỡ, ngón tay cách lớp khăn thoa thuốc lên vết dao cắt ở mu bàn tay hắn, thậm chí cố tình thay hắn đưa ra bậc thang: "Tắm nước lạnh, dễ bị cảm".
"Ờ, ha ha, cũng phải". Nguỵ Vô Tiện cười gượng, thấy y không có ý định thử mình, bả vai căng cứng hơi thả lỏng một chút, lòng hiếu kỳ không cách gì ngăn lại liền rục rịch bò dậy.
Tiểu cũ kỷ vì cái gì lại đối xử với hắn tốt như vậy?... À, Lam Trạm không phải là tiểu cũ kỷ, mà là cũ kỷ (người cứng nhắc, cổ hũ). Hơn nữa nói là ôn hoà cũng có phải ôn hoà gì đâu, ngay cả cười với hắn một cái cũng không có.
Khó trách tu sĩ các thế gia khác mỗi lần nhìn thấy y là nhường đường, không thì cũng là vô cùng cung kính, vẻ mặt đó vạn năm đều là hầm băng tuyết sơn, ai tiếp xúc với y cũng sẽ bị đông lạnh mà chết.
Nguỵ Vô Tiện hơi đắc ý thầm nghĩ: Lam Trạm à Lam Trạm, trên đời này chắc chỉ có ta là không sợ ngươi? Còn không đối xử tốt với ta một chút.
***
Lúc sáng sớm, mấy chục vạn dân cư thành Giang Lăng mở cửa như thường lệ, hàng hoá lại tràn ngập khắp nam bắc, gỗ khúc cỏ khô, thuỷ sản tôm cá và các thứ khác trên xe bò, xe lừa đua nhau xếp hàng đi vào thành.
Thời tiết cực nóng, rất nhiều xe chở hàng đều dựng bạt che nắng phòng ngừa hàng hoá bị phơi hư, cũng để có chỗ tránh nắng.
Lúc này, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trốn sau một đống cỏ khô vuông vức thật lớn, hai mặt nhìn nhau, Giang Trừng thì ngồi xổm trên đống củi ở bên cạnh, nheo mắt dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe bò.
Giang Trừng giả dạng thành tiều phu, trên mặt dính lung tung mấy thứ hoá trang. Nguỵ Vô Tiện thì giả thành người bán hàng, trên đầu đội chiếc nón vải cũ, ôm một rương son phấn. Lam Vong Cơ khí chất tiên môn quá xuất chúng, không biết cải trang cho y thế nào, chỉ đành thay một bộ nho phục, giả thành thư sinh nghèo lên kinh đi thi.
- -- Tất nhiên, đây là cách nói nếu xui xẻo bị truy hỏi, tốt nhất là thuận lợi vào thành không bị kiểm tra đến.
Một toà thành to lớn có phủ nha thuộc triều đình như thế này, thế gia tu tiên và quan phủ mọi việc đều nước sông không phạm nước giếng, thù hận giang hồ quan phủ không can thiệp, ngược lại các thế gia cũng cần tự giác không được ức hiếp bình dân bá tánh. Dù cho thế lực Kỳ Sơn Ôn thị khổng lồ, cũng không thể nào vượt quá thế lực của quan phủ, kiểm tra lần lượt từng hành khách tiểu thương ra vào cửa thành. Chiến đấu với Ôn gia ở thành Giang Lăng có khuyết điểm là số lượng tu sĩ phe ta bên trong thành khá ít, ưu điểm là không thể gây ra đại chiến, sẽ kinh động đến quan phủ.
Hôm nay, Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, ba người thống nhất, trước tiên cải trang thành thường dân lẫn vào bên trong thành, bí mật điều tra các cứ điểm của Ôn gia ở trong thành, rồi mới thảo luận thêm làm thế nào để tiêu diệt từng cái.
Các cứ điểm của tiên môn thế gia trong thành Giang Lăng hoặc đã vườn không nhà trống, hoặc bị Kỳ Sơn Ôn thị chiếm đoạt, trong số đó, là cứ điểm nắm giữ các tuyến vận tải đường thuỷ và rất nhiều cơ sở kinh doanh đã thiết lập ở Giang Lăng, Vân Mộng Giang thị chịu tổn thất nặng nề nhất. Trước khi Xạ Nhật Chi Chinh bùng nổ, Kỳ Sơn Ôn thị đã ra tay trước chiếm lợi thế, tàn sát cứ điểm của Giang thị ở Giang Lăng, tận dụng ưu thế địa lý, cùng lúc cử người đi xử lý bến cảng đường thuỷ, ngăn cản các tiên môn thế gia khác vận chuyển binh lính.
Bên trong chiếc xe bò khiêm tốn xếp hàng vào thành, Giang Trừng đang nhỏ giọng phản đối việc sắp xếp vào thành: "Ta vẫn cảm thấy cách này quá nguy hiểm, tất cả trứng không nên đặt chung vào một rổ".
Nguỵ Vô Tiện lấy tay chống cằm, liếc nhìn thư sinh bên cạnh kia rõ ràng là lén lút vào thành mà dáng ngồi lại đoan chính bày ra tư thái điềm tĩnh, nhún vai nói: "Ai kêu Lam Trạm nhất định phải trốn cùng một xe với ta, Giang Trừng, ngươi cũng theo làm gì? Ta thấy chiếc xe bò chở đầy vại cua lông từ hồ Dương Trừng ở phía sau rất thích hợp để ngươi ẩn thân đó".
"Ta còn lâu mới thèm, người đầy mùi tanh". Giang Trừng trừng mắt với hắn, biện hộ: "Hơn nữa ngươi xem người bán hàng kia đối với con cua còn hơn là bảo bối, cứ mỗi nửa canh giờ lại phải tới nhìn coi cua và tôm cá còn sống không, căn bản là có bệnh! Người bán hàng nghễnh ngãng ngờ nghệch lại bán cỏ khô chỉ có chiếc xe này".
"Xe bán vải vóc kia cũng có thể đó". Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ đằng trước.
"Thôi đi, xe ngựa bán vải đằng trước có cô nương ngồi, nếu như bị phát hiện, ta còn cần danh dự nữa hay không hả?" Giang Trừng trợn mắt nhìn hắn.
"Ngươi quá kén chọn!" Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng than vãn: "Hơn nữa hẳn là ngươi nên lo lắng cho danh dự của tiểu cô nương trước chứ?"
"Bằng không ngươi đi đi!" Giang Trừng mắng.
"Nhẹ giọng, đừng kinh động người khác" Lam Vong Cơ bất động thanh sắc lên tiếng nhắc nhở.
Vân Mộng Song Kiệt mỗi người im lặng một lát, dứt khoát dời đi ngọn lửa chiến tranh, nói nhỏ nhỏ ngươi một lời ta một câu khiến cho y khó chịu.
"Thật ra cũng không tệ. Nếu thực sự bị kiểm tra, chỉ cần giải thích tại sao『thư sinh nghèo』không có tiền mướn xe ngựa, phải trốn trong xe người khác để lén lút vào thành," Nguỵ Vô Tiện nhếch miệng âm thầm cười thả ga, chỉ vào phát quan bằng ngọc trắng trên đầu Lam Vong Cơ, xấu xa nói: "lại không đem trang sức bằng ngọc đi cầm".
Thư sinh nghèo Hàm Quang Quân với phát quan cùng thắt lưng đều được chạm khắc bằng ngọc dương chi phớt lờ hắn.
"Hơn nữa『thư sinh nghèo』này rõ ràng muốn lên kinh dự thi, mà quần áo sạch sẽ mới tinh, ngay cả đế giày cũng không dính tí bùn nào." Giang Trừng chế nhạo.
Thư sinh nghèo Lam Vong Cơ mặc quần áo trắng tinh sạch sẽ lại còn được may từ gấm tơ tằm Tứ Xuyên tỏ vẻ như chẳng nghe thấy gì cả.
Nguỵ Vô Tiện ôm bụng cười, nhịn không được chớp chớp mắt với Lam Vong Cơ ở bên cạnh: "Giờ nên nói Lam nhị công tử giả dạng thành quý nữ của quan gia, chúng ta là hai thị vệ hộ tống vào thành, kịch bản này không phải tốt hơn sao?"
Thư sinh nghèo vừa băng thanh ngọc khiết vừa có khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Thôi đi, tỷ của ta căn bản không tìm ra váy có đủ chiều dài để đưa Lam nhị công tử mặc cải trang. Hơn nữa làm gì có quý nữ quan gia nào eo thô hơn ngươi, vóc người lại còn to lớn hơn thị vệ ngươi chứ?" Giang Trừng xua tay chọc tức hắn, kiên trì nói: "Ta vẫn cảm thấy cải trang thành viên ngoại cùng hai gã sai vặt vào thành bàn chuyện làm ăn, như thế có sức thuyết phục hơn".
"Đầu tiên nếu ngươi là viên ngoại, tại sao lại không có bụng to? Cải trang lên hoàn toàn không giống nha". Nguỵ Vô Tiện thõng tay.
"Độn cái đệm mềm bên trong không phải là được rồi sao? Ta ghét mấy thứ hoá trang trên mặt này, khó coi muốn chết". Giang Trừng oán giận nói.
Lam Vong Cơ khẽ than thầm, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác hoang đường – nếu Ôn gia Kỳ Sơn biết được Vân Mộng Song Kiệt khí thế như chẻ tre trên chiến trường thời gian gần đây, vào lúc riêng tư lại trẻ trâu như vậy, thì Xạ Nhật Chi Chinh làm sao có thể tiếp tục đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.