Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, dường như là đêm khuya, ánh đèn mờ ảo. Màn che buông xuống một nửa, dường như có một bóng người ngồi cạnh giường, hắn chỉ hơi nhúc nhích ngón tay, người nọ đã giật mình phát hiện, ghé lại gần nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói: "Ồ, là a Hạ".
Chắc trước đó Lam Hành ngồi trên tấm chiếu mỏng ở trước giường, lúc này lẳng lặng đưa tay đặt ở mép giường. Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nhìn cậu chăm chú một lát, Lam Hành nói: "Thương nhi... là một đệ đệ".
Nguỵ Vô Tiện di chuyển ánh mắt, gật đầu, mái tóc sột soạt cọ trên gối, đáp lời: "Ta biết, phụ thân ngươi đã ẵm đến cho ta xem rồi".
Lam Hành nói: "Phụ thân ẵm nó đến chỗ tông chủ bá phụ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được được được, ôm đi xa một chút, để ta có thời gian yên tĩnh...."
Hắn làm như nhớ tới chuyện gì đau đầu, thở dài một hơi, rồi lại mỉm cười một cái. Lam Hành không biết làm gì, quan sát khắp xung quanh một hồi, nhổm người đến chiếc bàn nhỏ trước giường lấy chén trà, lại nghe tiếng Nguỵ Vô Tiện: "Không cần không cần, ngươi lại đây".
Lam Hành khẽ đặt chén trà xuống, không nói gì quay lại, vẫn là ngồi trước giường.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi lại gần một chút".
Lam Hành nhích tới trước.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta hơi đau, không muốn cử động, ngươi gần thêm chút nữa".
Lam Hành lại nhích gần hơn, nửa thân trên gần như úp sấp trên giường. Nguỵ Vô Tiện giơ một bàn tay ra, hướng xuống, Lam Hành không hiểu rõ lắm cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/546504/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.