Sáng hôm sau trời hơi mưa, gột rửa lá cây trong Vân Thâm Bất Tri Xứ xanh sạch bóng loáng. Giữa đình đài lầu các nổi lên một làn hơi nước mờ ảo, sắc trời không đủ sáng, Nguỵ Vô Tiện tỉnh giấc, nhưng không dậy, cựa quậy tới lui trong ổ chăn.
Lam Vong Cơ ngồi một bên, một tay đưa vào xoa thắt lưng cho hắn, hỏi hắn: "Vẫn khoẻ?"
"Khoẻ khoẻ khoẻ". Mặt Nguỵ Vô Tiện vùi vào lòng bàn tay kia của Lam Vong Cơ, hơi thở ướt át chạm vào làn da khô ráo, "Khoẻ vô cùng, Lam nhị ca ca, chỉ là có chút...."
Về phần có chút cái gì, hắn không nói, chỉ từ trên gối ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, đồng thời cười cười dùng ngón tay khều khều góc áo Lam Vong Cơ rơi trên giường.
Lát sau, hắn hơi nhổm người, từ trên gối cọ đến trên đùi Lam Vong Cơ, hai tay đặt lên chỗ hơi phồng lên trước người.
Đầu ngón tay Lam Vong Cơ gạt gạt vài sợi tóc rơi trên trán hắn, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi tiếp một lát, rồi đến dùng bữa sáng".
Về phần rốt cuộc có phải là "một lát" hay không, bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không biết. Hắn ngủ một giấc ngắn rồi lại tỉnh dậy, vẫn gối trên đùi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vẫn ngồi cùng một vị trí ở trên giường, chỉ là trong tay thêm một quyển sách, lộ ra một chút hoa khô màu đỏ.
Mùa mưa trong núi luôn ẩm ướt, sắc trời hơi u buồn, tóm lại cũng không biết là bao lâu, làm như tiếng chuông báo giờ trong ngày cũng xa rồi. Lam Vong Cơ từ trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/546501/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.