Ôn Tình nhốt hắn một hơi năm ngày, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện oán giận mình nằm riết đến mức không thể đi lại, mới được thả xuống núi dẫn Ôn Uyển đi dạo một vòng, đồng thời bị ngàn căn vạn dặn phải mang một ít hạt giống củ cải về.
Không ngờ Nguỵ Vô Tiện vì mấy củ khoai tây nảy mầm, trả giá hăng say, quay đầu lại mới phát hiện mình đã để lạc mất Ôn Uyển.
Quay đầu lại lần nữa, Lam Vong Cơ đứng trong đám người, áo trắng như tuyết, mặt như ánh trăng, Tị Trần trong tay, đàn đeo trên lưng, trên đùi còn đeo một đứa nhỏ đang oa oa khóc lớn, ngàn người chỉ trỏ không phải là người cha tốt.
Cảnh tượng trùng hợp quá mức quỷ dị, Nguỵ Vô Tiện dùng hết can đảm và lương tâm của cả đời này, mới không bỏ A Uyển lại mà co giò bỏ chạy.
Mắt thấy Ôn Uyển sắp khóc xỉu, hắn mới giống như là vừa phát hiện ra hai người chen vào đến, mang theo nụ cười giả lả nói: "Ủa? Lam Trạm?"
Lần gặp mặt trước của bọn hắn kết thúc bằng cuộc bỏ chạy trối chết của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện không ngờ bọn hắn sẽ gặp nhau ở đây, vào lúc này, nhất thời trong đầu không kềm chế được nảy ra rất nhiều phỏng đoán, ví dụ như Lam Vong Cơ có xoay người bỏ đi hay không, có thể không để ý đến hắn hay không, có thể muốn động thủ với hắn hay không.
Nhưng Lam Vong Cơ chỉ gật đầu với hắn, giống như lúc xưa vậy, lộ ra gương mặt lạnh lùng, giống như giữa bọn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/264803/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.