Sự việc cứ thế phát triển như Nguỵ Vô Tiện đã dự đoán, cũng không biết là thuận lợi đến mức kỳ lạ, hay là kỳ lạ đến mức thuận lợi. Bọn hắn tìm được tay rồi tìm được chân, tìm được chân rồi tìm được thân thể, một đường đi về phía tây, chắp nối được bảy tám phần cái thi thể không biết thuộc về người nào này.
Nhưng vào buổi tối bọn hắn tìm thấy phần thân thể, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy, Lam Vong Cơ đuổi tiểu lang quân kia đi, không chỉ đơn thuần là vì sợ nó nổi lên xung đột với Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ dường như có một loại bảo hộ có ranh giới mơ hồ đối với cậu thiếu niên kia. Lúc đầu Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng Lam Vong Cơ luôn muốn mang Lam Vân Hằng theo bên người, nhưng sau đó phát hiện, phàm việc gì có thể theo dõi được, nắm chắc trong tay, thì Lam Vong Cơ sẽ để cho nó đi làm, một khi sự việc phát triển không dự đoán được, đa phần vẫn là cho nó tránh đi. Ví dụ như bắt Nguỵ Vô Tiện trên đường đi, dễ như trở bàn tay, mặc dù Nguỵ Vô Tiện cũng quậy, có đôi khi còn quậy dữ dội, cố tình gây khó cho bọn họ, Lam Vong Cơ đều để cho cậu thiếu niên đó tự xử lý, đến khi sắp lên núi ăn thịt người, phía trước khó đoán, thì lại không mang nó theo.
Lần này đi Lịch Dương cũng giống vậy, Lam Vong Cơ thà đưa nó đi thật xa, cùng với các sư huynh đồng môn đi săn đêm, cũng không mang nó theo bên người, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/264796/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.