Nguỵ Vô Tiện ngồi trên lưng lừa, nhìn mấy thiếu niên Lam gia ở phía trước.
Lam Vong Cơ nói muốn mang hắn về Lam gia, thật sự đi về hướng Cô Tô, từ trên núi Đại Phạn xuống, bọn họ đã đi trên đường được ba ngày rồi.
Vốn đệ tử tiên môn ngự kiếm tới lui bất quá chỉ mất một canh giờ, nhưng tấm thân này của Nguỵ Vô Tiện không có kiếm, hơn nữa còn có một con lừa. Hắn khăng khăng hắn phải đi cùng con lừa của hắn, cứ ôm chặt lấy Tiểu Bình Quả của hắn không chịu rời.
Mang một người ngự kiếm còn trong phạm vi chấp nhận được, nhưng mang một con lừa ngự kiếm sao mà có thể. Nguỵ Vô Tiện hy vọng chư vị ở đây nhìn vào chuyện con lừa mà thả cho hắn đi, bọn tiểu bối khó xử nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ không chút suy nghĩ, chỉ nói: "Đi bộ".
Hành trình phải đi dự kiến còn ba bốn ngày, nhưng Lam Vong Cơ thoạt nhìn là muốn một mực đi tiếp. Nguỵ Vô Tiện ở trên lưng lừa thở dài một hơi rung trời lở núi, trong mấy tiểu bối phía trước có một người quay đầu lại.
Lam Cảnh Nghi hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta mệt mỏi quá à" Nguỵ Vô Tiện nói.
Lam Cảnh Nghi vô cùng bất mãn, nhíu mày nhìn hắn: "Là lừa đi, cũng không phải ngươi đi, ngươi mệt cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện: "Ta đã giữ nguyên tư thế này mấy ngày rồi, ta thật sự rất mệt mỏi".
Lúc này tất cả mọi người ở phía trước đều quay đầu lại nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt vô tội hất hất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/264788/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.