Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, trong khi đang mơ màng thì hắn cảm thấy căn phòng sáng lên. Một đêm trôi qua, trời đã sáng rồi. Dường như hắn chỉ ngủ một lát nhưng cũng chẳng biết rõ là bao lâu nữa. Phần bụng của hắn như có một tảng đá đè lên, cảm giác nôn mửa vẫn luôn ở cuống họng, đầu thì đau như muốn vỡ ra.
Hôm qua, lúc hắn ôm cái chậu gỗ để nôn thì Lam Vong Cơ đã hỏi hắn, y hỏi hắn có phải hôm nay đã ăn thứ gì đó lung tung phải không. Nhưng hắn ăn linh tinh cả một ngày nên chỉ có thể cắn răng, run rẩy nhớ lại một lát. Đồ ăn đều bị hắn nôn hết ra, nhìn vào cái chậu gỗ thì có thể nhận ra chút ít. Lam Vong Cơ sợ hắn mất nước nên đã cho hắn uống một ít nước nóng, nhưng cũng không bao lâu thì hắn cũng nôn nước ra hết. Dù bụng trống không nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn nôn nên chỉ đành ôm chậu gỗ nôn khan từng đợt.
Lam Vong Cơ ngồi ở bên giường vỗ nhẹ lưng hắn, y cầm khăn ấm qua để giúp hắn lau mặt, thấy hắn đổ nhiều mồ hôi lạnh nên y vội vàng lấy chăn quấn hắn lại để tránh cảm lạnh. Khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Vô Tiện giàn giụa nước mắt với nước mũi, khóe miệng còn dính chút nước bẩn, hắn không muốn để Lam Vong Cơ dính phải nên đành thút tha thút thít mũi rồi lấy khăn mặt trong tay đối phương để tự lau. Nhưng lúc giơ tay lên để lau mặt thì thân thể hắn mất đà, hắn loạng chà loạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994300/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.