Hắn giữ chặt chén trà nóng, nhíu mày tìm cho mình một lý do chính đáng: nói là bạn bè hoặc là khách khanh của Lam thị chăng, nếu truyền ra chỉ sợ khiến người ta chê cười, bạn bè, khách khanh nào mà lại ở cùng một mái nhà với gia chủ của người ta cơ chứ? Nếu hắn có thể tìm một nơi khác để sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì cũng không phải là không thể. Nhưng mà Lam Trạm...hắn luôn hiểu rõ suy nghĩ của Lam Trạm: Người khác đánh giá thế nào? Những lời đàm tiếu này có thế nào? Ngụy Vô Tiện vẫn nên ở Tĩnh thất để tiện chăm sóc bản thân.
Lam Vong Cơ không quan tâm nhưng Ngụy Vô Tiện thì quan tâm. Mà lại vô cùng quan tâm là đằng khác. Chi bằng nói, bởi vì hiểu nhau quá rõ, chân thành đối đãi cho nên mới không đành lòng.
Ngụy Vô Tiện thở dài đặt chén trà xuống, hắn chống cằm, nhẹ nhàng đảo mắt quanh những đồ vật trong Tĩnh thất. Năm tháng dần trôi qua, giao tình sâu đậm giữa hắn và Lam Vong Cơ khó mà có thể dùng vài ba câu để diễn tả. Hắn đã nhiều lần nhìn thấy bộ dạng thất thố của đối phương, cũng có không ít lần tranh chấp và chia lìa nhưng hết lần này đến lần khác, trong lòng hắn vẫn cảm thấy người này luôn trong sạch không tì vết, thanh lãnh cao khiết như lần đầu gặp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nếu y có thêm một chút ô uế, bị chỉ trích bởi những lời đồn đại thì hắn thật sự không thể nào chịu được.
Không thì, chờ mùa đông qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994294/chuong-19-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.