Ngày thứ nhất của Thanh Đàm hội đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy đây. Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh thất một hồi lâu, trong lòng hắn lại có vài phần không yên tâm. Hắn đã tự nhủ là sẽ đợi Lam Tư Truy xong chuyện ở Thanh Đàm hội rồi quay về thì hắn mới hỏi chi tiết hơn. Nhưng vừa qua khỏi buổi trưa, hắn uống thuốc ăn cơm xong rồi lại cảm thấy có chút buồn ngủ. Chuyện này nghĩ càng nhiều càng thêm nhức đầu, thế là hắn dựa vào đầu giuồng định chợp mắt một lát, nhưng không ngờ đó là một giấc ngủ say sưa, đến lúc hắn mở mắt ra thì mặt trời đã ngả về Tây. Hắn ngủ dậy thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhất thời không biết đây đã là lúc nào. Hắn ngồi trên giường một hồi lâu, hướng ra ngoài Tĩnh thất gọi hai tiếng "Cảnh Nghi" nhưng không có ai trả lời, bấy giờ hắn mới phát giác ra bây giờ đã rất muộn rồi. Miệng hắn khát khô, hắn từ từ bước xuống giường, xoa xoa đầu lảo đảo đi ra ngoài, nhưng lại vô tình chạm mặt Lam Vong Cơ đang bước vào với một hộp cơm. Hắn không kịp dừng lại thế là nhào vào người y. Chóp mũi đụng phải bả vai của đối phương, một mảng ấm áp đè nặng, lại vô tình trộm được vài tia đàn hương nhàn nhạt. Vốn là một mùi hương không thể quen thuộc hơn nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy mùi hương này làm bỏng cả cuống họng, thiêu đốt hắn đến mức đỏ cả mặt. Bỗng nhiên hắn ngửa ra sau, vội vàng lùi lại, hai chân hắn va phải nhau, hắn hoảng sợ "Á" một tiếng, cả người ngã về phía sau. Vẫn may là Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt giữ eo hắn, kéo hắn lại, cứu hắn khỏi phải ngã sấp xuống. Y nhíu mày "Không cần chạy nhanh" Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, một lúc lâu mới nhớ tới những chuyện mình muốn nói. Hắn đẩy ngực y ra, tránh xa cái ôm ấy, hắn lùi về sau mấy bước, cảm thấy hành động của mình có hơi phô trương, hắn chột dạ mím môi gượng cười, giả bộ như đang sửa sang lại y phục của mình, làm như mình không để ý gì hết, hỏi "...Thanh Đàm hội kết thúc rồi?" Dường như Lam Vong Cơ cũng không phát giác được tiểu tâm tư kỳ quái của hắn, y đi vào trong phòng, đặt hộp cơm lên bàn, trả lời "Kết thúc rồi". Y mở hộp cơm ra, bày thuốc nóng với đồ ăn ra ngoài, quay đầu muốn gọi hắn lại ăn cơm nhưng lại thấy Ngụy Vô Tiện đứng cạnh bàn trà cách đó không xa, hắn ngửa đầu uống nước trà ừng ực ừng ực. Uống vội quá nên bị sặc, hắn cầm lấy chén trà ho khan một trận. Lam Vong Cơ vội vàng bước tới giúp hắn thuận khí, y bất lực nói nói "Đừng vội vàng" Cả khuôn mặt Ngụy Vô Tiện đều đỏ rực lên, hai tay bụm miệng, hắn định quay đầu giải thích gì đó, nhưng lại không nói được câu nào. Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn cử chỉ ngại ngùng của người trước mặt, tay y liên tục vỗ nhẹ lưng hắn, y cân nhắc lời nói, chậm rãi nói tiếp "Nếu ngươi lo lắng về Giang Vãn Ngâm...thì không cần. Trước khi Thanh Đàm hội diễn ra cũng đã từng thảo luận qua, đặc biệt là ba đại thế gia, nghị sự cũng chỉ giống như một vở kịch mà thôi" Ngụy Vô Tiện quệt đi vệt nước đọng bên môi, hắn nhỏ giọng lầm bầm "Ta biết, nhưng, ta chỉ là sợ cái miệng của Giang Trừng...sẽ gây thêm phiền phức cho nguơi" "Không có phiền phức" Lam Vong Cơ nói nghiêm túc. Hai người đi đến trước cái bàn bày thức ăn nóng hổi, họ đang tính dùng cơm, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhíu mày, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nói "Là ta mặc kệ cho những lời đồn đại tràn lan...Vốn cho rằng không can hệ gì đến người ngoài, nhưng không ngờ Giang Vãn Ngâm lại đến cửa...hắn ta có nói gì với ngươi không?" Ngụy Vô Tiện lắc đầu. Ngoài chuyện phu nhân này phu nhân nọ thì cũng không còn gì khác. Lam Vong Cơ không nói gì nữa, nhưng vẫn hơi hơi nhíu mày lại, là một dáng vẻ không quá tin tưởng. Ngụy Vô Tiện biết trong lòng Lam Vong Cơ vẫn còn suy nghĩ đến chuyện cũ nên y cũng không muốn nghe đến những chuyện hòa giải này, thế là hắn cười hì hì kể về những chuyện lý thú khi sáng nay gặp Giang Trừng. Thật ra hắn ta muốn gặp nữ tử khuê các gì đó, hắn ta đi trên con đường nhỏ thật xa đến cửa Tĩnh thất là để vấn an, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì hắn ta mang vẻ mặt kinh ngạc, còn tưởng mình đứng xa quá nên không nhìn rõ thế là tiến về phía trước hai bước, vậy mà hắn ta còn bị vấp vào đường đá, lảo đảo mấy lần. Những gia phó Giang gia cũng rất quy củ, nơm nớp lo sợ, lúc đến đem lễ lên cũng không dám ngẩng đầu nhìn vị đại nam nhân này. Nghĩ lại cũng thật buồn cười. Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, nhưng khi ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt không thay đổi của Lam Vong Cơ, thế là hắn đành phải ngượng ngùng cắt đứt những dòng suy nghĩ trong đầu mình. Hắn cầm lấy chén đũa ở trên bàn, nhét một miếng rau vào miệng, rồi hỏi đối phương về chuyện Thanh Đàm hội hôm nay như thế nào, có chuyện gì đáng nói hay không. Lúc này, Lam Vong Cơ mới dời sự chú ý sang chuyện khác. Tuy nhiên, hội nghị cũng chỉ có những vị gia chủ ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, ngươi tới ta đi, nói về những chuyện mà ai cũng biết rõ, không có chút thú vị nào. Thế là Lam Vong Cơ cũng khô khan nói về những vị gia chủ có mặt, hội nghị diễn ra trong bao lâu. Ngụy Vô Tiện cắn đũa nhìn đối phương với vẻ mặt bất lực, im lặng một lát, Lam Vong Cơ mới miễn cưỡng nói thêm vài câu để kể về những chuyện "thú vị" khác. Ví dụ như Nhiếp Hoài Tang đã mập hơn một chút, Diêu tông chủ thì mặc một cái áo choàng có hoa văn rất xấu, còn Kim Lăng thì nâng áo che miệng ngủ gà ngủ gật trong hội nghị... Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hài lòng, lắng nghe một cách thích thú, thỉnh thoảng hắn còn bình luận thêm vài câu. Bữa ăn sắp kết thúc, Ngụy Vô Tiện đặt chén đũa xuống, hắn bưng chén thuốc lên, càng nghĩ càng không yên lòng, hắn cũng không đợi ngày mai Lam Tư Truy đến Tĩnh thất rồi mới hỏi chuyện, vậy là liền kéo chủ đề về, hỏi "Giang Trừng đâu? Hắn ta có làm gì không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]