Bỗng nhiên Lam Hi Thần nhớ đến Kim đan của Ngụy Vô Tiện, nếu vẫn còn Kim đan thì thân thể yếu đuối kia sẽ có chút chuyển biến. Tiếc rằng, ngoài Kim đan thì dường như vẫn còn chuyện ở giữa bọn họ, chỉ là Lam Vong Cơ vẫn chưa muốn nhắc đến. Hơn nữa Ngụy công tử cũng không muốn nói đến, im lặng che giấu.
Đơn nhiên Lam Hi Thần sẽ không vì chuyện này mà trách cứ đệ đệ mình, hắn suy nghĩ một lúc, lại không nhịn được mà bật cười, nói khẽ "Đệ nha, cứ mãi bướng bỉnh như vậy"
Lam Vong Cơ còn chưa chuyện chủ đề nữa mà, y bối rối nhìn huynh trưởng của mình, chẳng hiểu tại sao tự nhiên Lam Hi Thần lại đánh giá như vậy.
"Chuyện của mẫu thân năm đó cũng vậy...lúc ấy đệ còn nhỏ nên chắc là không nhớ rõ. Lúc bốn năm tuổi, đệ nghe được có người ngoài đàm tiếu về mẫu thân, thế là đánh một trận với người ta" Lam Hi Thần lắc đầu cười nhớ lại chuyện. Dù khi đó y chỉ là một đứa nhỏ vung tay đánh một phát cho hả giận, cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng Lam Khải Nhân vẫn phạt Lam Vong Cơ. Hài tử còn nhỏ, nên khi bị phạt thì y vẫn cảm thấy mình không sai, y kìm nén sự tức giận trong lòng, đến Tàng Thư Các chép sách thì bệnh một trận, phải để mẫu thân chăm sóc hai ngày. Đến khi khỏi bệnh thì Lam Vong Cơ cũng quên mất chuyện này. Nhưng Lam Khải Nhân thì lại nhớ rất kỹ, vì vậy nên ông đã giáo dục Lam Vong Cơ nghiêm khắc hơn Lam Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994286/chuong-17-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.