Tĩnh thất khôi phục sự yên tĩnh của ngày thường, Lam Vong Cơ đi vào phòng thu dọn một chút, chợt nhớ đến tới lời thúc phụ, y vô thức ngửi thử, nhưng chỉ ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, chứ không nghe thấy mùi thuốc còn sót lại. Y bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua thư phòng vòng ra sau tấm bình phong. Có người co thành một cục nằm gọn trên ghế, đắp kín cái áo choàng đỏ kia và ngủ say sưa.
Vốn dĩ Lam Vong Cơ không định đánh thức hắn, nhưng khi thu dọn trà nước trên bàn thì vô tình đánh thức hắn. Ngụy Vô Tiện tựa nửa người trên ghế, dụi dụi mắt "Lam Trạm", sau đó tỉnh táo lại, che miệng, nháy nháy con mắt sau đó mới ngây ngốc hỏi y "Kết thúc rồi sao?"
Lam Vong Cơ trả lời "Đã kết thúc"
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, gãi đầu một cái, ngượng ngùng nở nụ cười "Lam gia các ngươi thảo luận cũng thật nhỏ, giống như đang ru con vậy...Ta vừa nghe tới lúc các ngươi nhắc đến đài quan sát là đã ngủ thiếp đi rồi"
"Không có gì" Lam Vong Cơ nói "Hết thảy đều thuận lợi"
Ngụy Vô Tiện chậm rãi bước xuống, mặc thêm áo lông vào, đi theo Lam Vong Cơ ra trước tấm bình phong. Ánh nắng ban trưa rọi vào sân cửa, một làn gió mát thổi qua. Hắn ngáp một cái, tìm lấy một chỗ ngồi ở thư phòng, dựa hết cả người vào như một người không có xương. Lam Vong Cơ rót cho hắn một chén trà ấm, sau đó định đi lấy cơm trưa, nhưng lại nghe Ngụy Vô Tiện nói về cuộc thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994280/chuong-16-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.