Ngụy Vô Tiện nói hời hợt, trên mặt chẳng có chút gì thay đổi, nhưng ba người kia đều biết được quá khứ của hắn thì đều cảm thấy trái tim mình như đang siết chặt lại. Lam Vong Cơ trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, đến ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, vô thức nắm lấy tay đối phương.
Ngụy Vô Tiện nhìn qua, quay đầu nhìn về phía y cười trấn an một cái, tiếp tục nói "Ta cũng không thể đưa ra kết luận, mỗi người đều có một con đường riêng, có một số việc cần phải tự mình trải qua mới có thể biết được bản thân đang muốn gì. Cuộc sống sau này của các ngươi vẫn còn dài, những lời răn dạy của trưởng bối chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện của những người từng trải mà thôi. Ngươi hỏi ta, hỏi Lam Trạm thì sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nếu hỏi người khác thì nói không chừng sẽ nhận được câu trả lời khác. Mỗi người đều có những lí lẽ của riêng mình, mà thật sự thì chẳng thể có câu nào có thể trả lời khái quát toàn bộ đạo lý cả, nếu có, vậy tại sao năm đó bọn ta phải khổ sở như vậy?"
Lam Tư Truy mím môi, dường như còn muốn nói gì đó nhưng do dự một lúc vẫn im lặng cúi đầu xuống.
Thấy bộ dạng ủ rũ này của cậu, Ngụy Vô Tiện không khỏi bật cười lần nữa, hắn nhìn qua Lam Vong Cơ đang bên cạnh, nói tiếp "Nếu là Lam Trạm trả lời vấn đề này, y sẽ để cho các ngươi xem hết câu nói kia, nhất định không thể bỏ qua câu quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994268/chuong-14-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.