Mưa trên núi dần tạnh, người dân thôn này bị hấp dẫn bởi tiếng nhạc của đám người tu tiên nên đã đến đây, đứng tốp năm tốp ba ở con đường nhỏ dẫn lên núi. Hai nữ tu trong nhóm tiểu bối nghe vậy cũng vội vàng chạy đến, chen chúc qua đám người, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy kì quan trên núi. Rõ ràng là không có gió nhưng mà sương trắng trên núi cứ chảy như nước, chảy qua vách đá, núi đá, rồi những tán cây xanh biếc, rậm rạp, còn chảy qua những rừng cây trĩu quả đỏ mọng. Tiếng đàn tiếng sáo hòa cùng tiếng tí tách của cơn mưa trên núi.
Trong màn sương mỏng, bóng người càng hiện ra rõ, bóng người với bóng cây khó mà phân biệt được, như lại tựa như bộ dạng yểu điệu của nữ tử cùng với vạt áo đỏ tươi. Bỗng nhiên có một đứa bé trong đám người hô to "Tỷ tỷ, tỷ tỷ" rồi muốn chạy lên núi, nhưng lại bị hai nữ tu giữ lại. Đứa bé liều mạng giãy dụa, còn khóc lóc, nữ tư nhỏ giọng an ủi nhưng cũng chẳng có ích lợi gì. Tay chân luống cuống một hồi thì lại nghe tiếng dân làng king ngạc hô to "A Dũng, A Dũng mau nhìn đi!"
Bóng người áo đỏ bước ra, có một người dừng bước nghiêng đầu quan sát, một hồi lâu mới vẫy tay với đứa bé kia. Màn sương từ từ biến mất, cái bóng kia cũng từ từ khuất dần, bầu trời thả xuống vài tia nắng ấm áp, chiếu sáng những hạt sương còn đọng lại trên rừng anh đào.
Lúc này sương mù tan đi, ảo ảnh mất đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994260/chuong-12-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.