Ngụy Vô Tiện đang ở trong rừng, dựa vào thân của một cây đại thụ, tay hắn nắm chặt cây sáo ngọc màu trắng. Mặc dù khoác trên người hai cái áo choàng nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo, sương mù tràn vào cổ áo, ống tay áo của hắn rồi tỏa ra tứ chi.
Không phải hắn chưa nghĩ đến việc ra khỏi khu rừng này, nhưng hiện tại hai mắt của hắn nhắm nghiền không thể nào nhìn đường được, tùy tiện hành động sẽ khiến bị thương khi va chạm, vậy nên tạm thời hắn chỉ có thể đứng yên chỗ này. Ngụy Vô Tiện bấm đốt ngón tay để tính thời gian, từ khi bọn họ tiến vào ngọn núi đến nay cũng đã nửa canh giờ, hiện tại chỉ còn mình hắn tứ cố vô thân và cũng đã đến lúc Sơn thần gần xuất hiện. Chính vì vậy hắn đã nhắm chặt mắt để tránh vị "Sơn thần" kia nhân lúc sương mù dày đặc sẽ móc mắt của hắn.
Trong rừng không gió, cũng im ắng, tiếng chim, thú, côn trùng im bặt trong làn sương mù, vậy nên Ngụy Vô Tiện có thể nghe rõ ràng dù đó chỉ là một động tĩnh thật nhỏ. Thình lình, một trận yêu phong nổi lên, phá vỡ sự yên tĩnh ở lùm cây, những tiếng sột soạt quỷ dị truyền đến. Mơ hồ có tiếng nam nhân văng vẳng tứ phía, gọi "Nương tử...nương tử"
Ngụy Vô Tiện không lên tiếng, trong lòng thở dài xui xẻo: Hắn không ngờ chuyến lên núi này sẽ xảy ra chuyện. Trước khi lên núi, hắn cũng đã suy nghĩ một ít về chuyện Sơn thần lấy vợ này, hắn lên núi để minh chứng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994256/chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.